Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 492 - Độ Ách Thần Binh

Lăng Tu Nguyên cười cười vỗ vai Phương Trần. Hắn xoay người rời đi:
“Được rồi. Bây giờ ta đi trộm một ít kiếp lực từ hắn ta. Ngươi ở lại đây suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi Lăng Tu Nguyên rời đi, Phương Trần đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Hắn xoa xoa cằm. Có lẽ mấy lời sư phụ hắn nói chỉ là vô ý mà thôi, chắc hắn không nhìn ra gì đâu. Dù sao thì lần nào hắn nói chuyện mà chẳng như thế? Câu trước câu sau đều nối với nhau rất hợp logic, nhưng khi kết hợp lại so với cả hoàn cảnh nói thì lại trở nên cực kì mâu thuẫn! Lần này với những lần trước đây cũng không hề có gì khác biệt cả! Một lát sau, Lăng Tu Nguyên trở về. Khi Lăng Tu Nguyên vừa về đến, Phương Trần liền nhận ra được trên cơ thể đối phương đang ẩn chứa một luồng kiếp lực cực kì mạnh mẽ. Mặc dù quần áo trên người hắn vẫn cực kì chỉnh tề. Hiển nhiên là do Lăng Tu Nguyên bị Lệ Phục dùng kiếp lực đánh cho một trận! Phương Trần thấy thế thì đứng bật dậy. Hắn trợn mắt há mồm nói:
"Sư tổ, đây chính là cách để trộm kiếp lực mà ngươi nói hay sao?”
“Không được à?”
Lăng Tu Nguyên cực kì bình tĩnh hỏi ngược lại. Đồng thời hắn nói:
"Ngươi lấy Độ Ách thần binh ra đây để ta tiêu trừ kiếp lực. Ta sẽ tiêu trừ đến mức cực hạn mà Nhất Thiên Tam có thể nhận được, rồi ngươi hẵn đưa Độ Ách thần binh vào!”
Phương Trần nghe vậy thì bừng tỉnh. Hóa ra đây là cách “lấy” của tổ sư! Đợi đến khi Lăng Tu Nguyên hóa giải kiếp lực đến mức có thể dùng được, Phương Trần liền lấy Độ Ách thần binh ra, sau đó đâm vào trong cơ thể Lăng Tu Nguyên. Kiếp lực lập tức tiến vào bên trong chuôi kiếm của Độ Ách thần binh trong phút chốc. Nhất Thiên Tam thấy thế thì không nhinh được mà vui mừng nói:
“Phương Trần, tại sao ngươi lại đâm sư tổ thế? Hóa ra ngươi cũng giống như ta à?”
Phương Trần không thèm ngẩng đầu lên mà nói một câu:
“Cút!”
“Ầu! Ngươi muốn ta cút đi đâu?”
"Ở tại chỗ.”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì lập tức lăn lộn tại chỗ. Lăng Tu Nguyên thấy tgees thì âm thầm lắc đầu. Kẻ điên đi rồi, nhưng tên ngốc thì vẫn ở đây. Cũng hết cách rồi! Phương Trần nói:
“Được rồi! Nhất Thiên Tam, ngươi ra đây cho ta.”
Nhất Thiên Tam nghe gọi thì đứng dậy, sau đó hắn nhảy vào lòng bàn tay của Phương Trần. Phương Trần lập tức cầm Độ Ách thần binh lên, nhắm chuẩn cái trâm nhỏ màu đen vào Nhất Thiên Tam. Nhất Thiên Tam thấy thế thì vô thức hỏi:
“Phương Trần, ngươi muốn đâm ta à? Nhưng mà Phương Trần, cái của ngươi ngắn thật đấy!”
Khóe miệng Phương Trần giật giật. Hắn còn chưa kịp nói năng gì cả. Từ nãy đến giờ Dực Hung vẫn yên tĩnh đứng một bên hóng chuyện, nghe thế thì hắn ta nhịn không nổi mà cười lớn:
"Ha ha ha ha, ngươi nghe kìa, Nhất Thiên Tam nói của ngươi ngắn...”
Một lát sau, Dực Hung bị Phương Trần bịt miệng lại. Hắn ta chỉ đành ngậm ngùi câm miệng. Sau khi Phương Trần đưa kiếp lực của Lệ Phục vào trong cơ thể của Nhất Thiên Tam, thấy hắn ta bị cháy đen thui thì Phương Trần liền lập tức dùng máu Chí Tôn bảo nhân thể bôi lên người hắn. Sau đó, ngón áp út và ngón trỏ của Nhất Thiên Tam chầm chậm giơ lên cùng lúc với nhau! Phương Trần thấy thế thì hai mắt trở nên sáng rực. Nhưng đây vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng... Ngay sau đó, ngón út của Nhất Thiên Tam cũng chầm chậm giơ lên. Lăng Tu Nguyên thấy vậy thì cũng trở nên kích động...

Lăng Tu Nguyên trở nên kích động cũng là điều bình thường. Mặc dù dáng vẻ của Nhất Thiên Tam nhìn góc nào cũng thấy đây là một tên ngốc, nhưng mà hắn ta là một kẻ có xuất thân bất phàm. Đấy là điều mà không ai có thể phủ nhận cả. Dù sao thì hắn ta cũng là cây con của cây Tiên Nhan mà! Cây Tiên Nhan được hình thành là do có một vị tiên phi thăng lên bên cạnh nó, nó được tiên quang chiếu vào và trở thành Đại thừa, thân cây có nét duyên dáng của một vị tiên nên có tên là cây Tiên Nhan. Nhìn theo một phương diện nào đó mà nói thì sự tồn tại của cây Tiên Nhan cũng giống với khi Lệ Phụ phi thăng ở Ngộ Đạo nhai. Mà cây Tiên Nhan Tử Nhất Thiên Tam lại có gì đó giống với khi Phương Trần lấy được đá Ngộ đạo. Mặc dù cách làm khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến lạ. Chính vì thế nên khi trông thấy Nhất Thiên Tam thay đổi, tâm trạng Lăng Tu Nguyên mới lên xuống bất thường. Trong lúc Lăng Tu Nguyên còn đang kích động, ngón út của Nhất Thiên Tam cuối cùng cũng giơ lên hoàn toàn. Sau đó, cả bốn ngón tay của hắn đều đang giơ lên bỗng đột ngột rụt hết lại. Ngay sau đó... Ngón tay cái của hắn bỗng chỉ thẳng lên tận trên trời. Phương Trần nhìn thấy Nhất Thiên Tam giơ tay theo thế thả like thì rơi vào im lặng:
“...”
Nhưng Lăng Tu Nguyên không hề để ý đến chuyện này. Hắn tiếp tục quan sát. Sau khi Nhất Thiên Tam làm ra dáng thả like thì ngón cái lại rụt trở về, những ngón tay khác lại tiếp tục giơ lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận