Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 332 - Đen Đủi

Phương Trần cười hi hi rồi hỏi ngược lại:
“Sư tổ, vậy ngươi không lo chuyện ta không biết tầm quan trọng của Tổ huyết mạch, mà tặng luôn cho Dực Hung hay sao?”
Nếu lúc đo Phương Trần đưa Tổ huyết mạch cho Dực Hung, vậy thì tất cả những suy tính của Lăng Tu Nguyên chẳng phải đều bỏ đi hay sao?
“Không sợ.”
Lăng Tu Nguyên lắc đầu:
“Ngươi không hiểu tầm quan trọng của Tổ huyết thạch thì đưa cho Dực Hung cũng bình thường thôi. Nhưng Dực Hung có huyết mạch đế phẩm, đúng ra hắn phải hiểu rõ chuyện nếu tổ huyết mạch được dùng cho người có tu vi cao nhưng huyết mạch bình thường thì sẽ tốt hơn. Nhưng nếu hắn ta không nghĩ tới chuyện này mà dùng trước thì chứng tỏ hắn ta có tầm nhìn rất hạn hẹp. Vậy thì ta có thể để hắn làm một vật may mắn, sau đó suy nghĩ đến chuyện thu một sủng thú khác. Nhưng hắn cũng không tồi, không những không dùng mà còn cực kì độc lập. Không chịu nhận đồ mà ngươi lấy được. Đây cũng là điểm tốt của hắn. Từ phương diện nào đó mà nói thì hắn đã nhận được sự công nhận của ta rồi.”
Dực Hung đang đứng một bên cười tươi như hoa bỗng nhiên đơ người...Hóa ra trong một lúc vô tình, hắn ta đã bị sư tổ khảo nghiệm rồi hay sao? Phương Trần xoa đầu Dực Hung, quyết định nói giúp con hổ nhà mình một câu:
“Dực Hung vẫn thông minh lắm đó.”
Lăng Tu Nguyên như nhớ đến gì đó, như cười như không gật đầu:
“Đúng thật.”
Dực Hung:
“...”
Sư tổ à, nụ cười này của ngươi không giống như đồng ý chút nào cả đâu! Sau đó Phương Trần chợt nghĩ, hắn phải cất Tổe Huyết mạch cẩn thận. Không thể tiếp tục lấy nó để nâng cao huyết mạch nữa được. Chuyện nâng cao huyết mạch thì cứ giao cho máu thịt làm đi! Đồng thời lúc đó, tại Thương Long sơn mạch. Ở Long Khẩu nhai! Lúc này, Tiêu Thanh đang bị thương khắp người, vết thương không ngừng chảy máu, mặt mũi tái nhợt, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng. Phía trước và phía sau hắn là một đám yêu báo mang lại cảm giác áp bức cực kì to lớn! Trên thân một con yêu báo phía trước có khí tức Nguyên Anh mạnh mẽ tản ra. Mà sau lưng Tiêu Thanh còn có một con yêu báo Trúc cơ ngũ phẩm chết trong vũng máu. Yêu báo nhìn Tiêu Thanh, nghiến răng nói:
“Nhân tộc, ngươi giết con ta, ngươi đáng chết!”
Tiêu Thanh đi vào trong Long Khẩu nhai, muốn hoàn thành nhiệm vụ của nội môn. Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại đen đủi như thế?! Con yêu báo Trúc cơ đầu tiên hắn gặp lại là ngũ phẩm! Trong tình huống bình thường, bên trong Long Khẩu nhai không thể gặp được loại yêu báo như thế này! Ngũ phẩm thì cũng được đi, Tiêu Thanh vẫn còn có Phương Trần chống đỡ giúp. Vô Song ý chí kết hợp với Hỏa sát mà Phương Trần cho hắn, có thể thi triển ra Hỏa sát thuật 4 màu. Thêm cả Ling phù bảo mệnh mà Lăng Uyển Nhi tặng hắn nữa, thêm cả việc không hiểu sao con yêu báo này lại không giỏi chiến đấu như những con khác và còn nhiều nguyên nhân nữa...Tóm lại, hắn đã đánh chết con yêu báo này. Nhưng cũng chính vì chuyện này mà Tiêu Thanh như đèn cạn dầu. Hắn định quay về Long Khẩu thành với xác yêu báo, nhưng không ngờ đầu tiên hắn lại bị một đám Kim Mãng để mắt tới, sau đó là một đám Yêu Hổ, sau lại có một con yêu sói, một con Kê Cẩu Hùng, một con yêu mèo...
Sau khi bị đám yêu thú này bao vây, lại có thêm một con yêu báo Nguyên Anh kì xuất hiện! Sau khi con yêu báo này giao tiếp với các yêu thú khác, Tiêu Thanh nhờ Tiêu Dao tôn giả phiên dịch mới hiểu được hóa ra con yêu báo hắn đánh chết là con trai của con yêu báo Nguyên Anh kì. Bọn chúng là một trong các gia tộc đỉnh cấp tại Long Khẩu nhai. Yêu báo Trúc cơ là một trong các thiếu gia ở đây. Hôm nay hắn ta ra ngoài Long Khẩu nhai để chơi, tìm nhân tộc ăn mặn một bữa. Ai ngờ hắn ta cắn vào miếng sắt Tiêu Thanh. Bây giờ Tiêu Thanh mới hiểu vì sao đối phương không biết chiến đấu. Hắn vừa giết con trai thì ông bố lập tức đến đây truy sát! Con báo Nguyên Anh lập tức treo giải thưởng cho ai giết được Tiêu Thanh trong chúng yêu! Thế nên bầy yêu thú này mới tiến đến vây lấy Tiêu Thanh, chặn đường hắn đến giờ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Thanh lại lưu lạc tới bước đường này! Lúc này, yêu báo Nguyên Anh nhìn về phía yêu báo con, trong mắt toát lên vẻ đau thương:
“Gào—“
Tiêu Giao tôn giả phiên dịch:
"Con ơi! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Trong lòng Tiêu Thanh chua chát. Hắn bất đắc dĩ cười nói:
“Sư tôn à, bây giờ không phải lúc đùa đâu..”
Hắn không cười nổi nữa rồi. Nhưng Tiêu Giao tôn giả lại cười nói:
“Ngươi sợ gì chứ, có sư tôn ở đây. Chỉ là một tiểu yêu Nguyên Anh mà thôi, có gì mà phải sợ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận