Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 33 - Tăng Tốc Độ Khôi Phục

Phương Trần không nói gì, cũng không còn khí lực nói chuyện. Giờ phút này, hắn hô hấp nặng nề vô cùng như ống bễ, mí mắt rũ xuống, bị máu tươi ép tới không nhấc lên nổi.
Hắn thầm mắng trong lòng...
Tốc độ của hệ thống này thực sự quá chó...
Nhất định phải chờ đến tận lúc hắn chết mới có thể khôi phục!
Hiện giờ, Phương Trần còn thiếu một chút nữa mới có thể chết, nhưng tên Dực Hung này quả thật là nhân vật phản diện điển hình, cực kỳ rất thích trang bức, lại có bệnh nói nhiều mau chết của phản diện. Hắn đứng ở một bên, cũng không nóng nảy giết chết mình, mà bắt đầu lải nhải lắm lời.
"Hay là, mình tự sát thì sao?"
Trong lòng Phương Trần xuất hiện một ý tưởng.
Nếu như vậy, hắn có thể tăng tốc độ khôi phục của mình, tránh khỏi lãng phí thời gian nhìn tên Dực Hung này trang bức.
Tuy nhiên, Phương Trần cũng không chắc chắn, hắn sợ lỡ như mình thật sự tự xử xong đời bản thân thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một hồi, Phương Trần lấy ra một bình độc dược từ trong nhẫn chứa đồ.
Độc dược này là nguyên chủ trước kia chuẩn bị để đối phó con yêu thú sau này đập chết hắn, trong nhẫn cũng có giải dược.
Lỡ như hệ thống không giúp hắn khôi phục, hắn cũng có thể ăn giải dược giải độc kịp thời, đợi Dực Hung xử mình xong...rồi lại khôi phục...
Dực Hung sững sờ khi nhìn lấy Phương Trần lấy độc dược ra.
“Ngươi muốn dùng độc dược?"
"Nhưng có tác dụng gì chứ?"
Độc dược này, hắn vừa nhìn là biết căn bản không hề có tác dụng với Trúc Cơ tầng năm như mình!
Phương Trần không có thèm để ý đến hắn, cau mày bỏ độc dược vào trong miệng.
Dực Hung lập tức trừng to mắt hổi:
"Ngươi đang làm gì?"
Gã này, điên rồi sao?!
Phương Trần nhếch môi cười một tiếng, trong nụ cười có vô tận tự tin và ngông cuồng,
"Chút nữa ngươi sẽ biết rõ...Phốc!"
Lời còn chưa nói hết, hắn đã phun ra một búng máu.
Dực Hung:
"..."
Một giây sau, Phương Trần lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Ngay sau đó, hắn nhìn Dực Hung, nhếch miệng cười một tiếng:
"Chết đi cho ta!"
Hắn kéo lấy thân thể toàn là độc, rống giận xông lên phía trước, đập ra một phát Cương Khí quyền.
Dực Hung đang khiếp sợ cũng không kịp tránh đành phải cứng rắn chịu mấy quyền của Phương Trần.
Dù hắn da dày thịt béo, nhưng sau khi chịu vài quyền cũng không tự chủ được rên lên một tiếng, khóe miệng bắt đầu thấm ra máu tươi.
Nhưng Dực Hung cũng không cảm thấy mình ăn thiệt thòi, trái lại rất khó hiểu.
Hắn dùng hổ trảo ngăn Phương Trần đã không còn sức lực ra quyền mà vẫn còn giơ cánh tay lên. Hắn không có vội giết người, mà không thể hiểu được hỏi:
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"
"Phốc..."
Lúc thấy Phương Trần lại bắt đầu đứng tại chỗ phun máu, Dực Hung càng trợn tròn mắt.
Dù hung hãn không sợ chết, cũng không cần tự mình uống thuốc độc chứ?
Đúng lúc này.
Phương Trần bỗng nhiên đứng nghiêm, ngay sau đó trạng thái uể oải bị quét sạch sành sanh, khí tức cả người trong chớp mắt khôi phục lại trạng thái trọn vẹn...
"Cái gì?"
Vào thời khắc này Dực Hung nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt hắn cũng đã biến đổi...
Gã này sao lại, sao lại khôi phục rồi???
Chuyện này không có khả năng!
Dực Hung cảm giác thế giới quan đều bị lật đổ khi thấy Phương Trần đã khôi phục trạng thái.
Chẳng lẽ trên người tên này có hai tấm bùa bảo mệnh hoặc là đan dược sao?
Phương Trần thừa dịp lúc Dực Hung còn kinh hãi, đánh một quyền vào mặt Dực Hung.
Dực Hung bị đau, không để ý tới cảm giác kinh hãi trong lòng, hắn lại toàn lực xuất thủ, chiến đấu với Phương Trần...
Sau khi đánh nửa ngày, Phương Trần vẫn dần dần rơi vào hạ phong, lại bắt đầu trọng thương.
Dù Dực Hung cũng bị thương nhưng tố chất thân thể của hắn vẫn cao hơn Phương Trần rất nhiều.
Nhưng Dực Hung tuyệt đối không nghĩ đến, lúc Phương Trần lại trọng thương lần nữa, hắn vậy mà lại thuần thục móc ra một viên độc dược, bỏ vào bên trong miệng của mình.
Sau đó, Phương Trần lại nhếch môi cười một tiếng, trong nụ cười có vô tận tự tin và ngông cuồng.
"Ngươi chết đi cho ta...Phốc!"
Lời còn chưa nói hết, Phương Trần một lại phun ra búng máu.
Nhìn hình ảnh giống nhau như đúc trước mắt, Dực Hung ở trong thú lao nửa đời, chưa thấy qua đối thủ quỷ dị như vậy không khỏi thất thần lẩm bẩm nói:
"Huyễn thuật, đây là huyễn thuật sao?!"
Ngay sau đó, Phương Trần lại công kích như không muốn sống.
Chuyện này khiến cho Dực Hung hơi sợ.
Hắn vô thức lui về phía sau trốn tránh.
Nhưng vừa lui, lại bị Phương Trần đánh trúng vài quyền, Phương Trần còn cảm thấy chưa hết giận, trực tiếp nhảy lên không trung...
Thấy thế, Dực Hung giận dữ nhấc móng vuốt định đâm thủng Phương Trần đang sắp rơi xuống.
Nhưng Phương Trần nhảy đến giữa không trung còn chưa có tới gần, đã vừa bên thổ huyết vừa rớt xuống...
Dực Hung:
"..."
Không đợi Dực Hung điều chỉnh tốt tâm tình, Phương Trần lại trở mình bò lên. Khí tức của hắn lại viên mãn cùng cực, trạng thái uể oải bị quét sạch sành sanh, hoàn toàn không giống như là người đang trọng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận