Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 147 - Không Đơn Giản

Tại núi lửa vạn năm. Hỏa diễm thiêu đốt không khí, lửa cháy đùng đùng không dứt, thi thoảng phát ra tiếng nổ đôm đốp. Cả tòa núi lửa vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước đây cả, vẫn mãi mãi khô nóng như thế! Chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là tâm tình của các tu sĩ ở đây hoàn toàn khác ngày trước! Bây giờ vùng trung tâm của tòa núi lửa đã thành một vùng đất địa bảo rồi! Khắp nơi đều là các hỏa sát đang bị thương, muốn thu thập chúng rất dễ dàng!
Nhưng bọn hắn không tu luyện Vạn sát tâm pháp giống Tiêu Thanh, nhưng việc bọn hắn thu thập hỏa sát cũng rất có ích lợi. Chưa nói đến công pháp, chỉ nói đến luyện binh khí thôi. Hỏa sát rất thích hợp trong việc luyện chế pháp bảo. Thế nên bây giờ có rất nhiều tu sĩ ở đây. Nhưng tất cả đám tu sĩ này đều không tiến vào trung tâm, mà chỉ đứng ở hỏa sát khu để đợi! Bởi vì bây giờ ở khu trung tâm đang có người đánh nhau!
“Sư tôn, vậy là bây giờ chúng ta ở đây đợi cho khi nào các Hỏa sát hóa thần bị người ta phân chia xong thì chúng ta mới đi vào hay sao?”
Tiêu Thanh trốn trong đám người, nói chuyện cùng với Tiêu dao tôn giả. Trong cơ thể của Tiêu Thanh có một giọng nói già nua vang lên kèm theo tiếng cười nhẹ:
"Ha ha, tất nhiên là không làm như vậy rồi. Nếu chúng ta chờ đến khi đó mới vào trong thì các hỏa sát tinh phẩm đã bị lấy hết từ lâu rồi! Nếu muốn vào thì chắc chắn bây giờ chúng ta phải vào!”
Tiêu Thanh nghe vậy thì ngẩn người, không tự chủ nói:
“Nhưng bây giờ có nhiều Hóa Thần ở trong đấy đến vậy, còn bố trí cả trận pháp. Ta làm sao có thể vào được?”
Bây giờ không còn Hỏa sát vương, các cường giả tu vi Phản Hư kì trở lên nữa, họ không còn hứng thú với ở đây! Nhưng đối với các tu sĩ từ Hóa thần kì đổ xuống thì Hỏa sát vẫn có tác dụng rất lớn! Thế nên sau khi Hỏa sát triều bạo phát, bên trong Viêm quang thành bắt đầu xuất hiện rất nhiều cường giả! Mục đích của họ đều là muốn bắt đầu tranh đoạt hỏa sát! Nhưng lúc đó sát lực ở khu vực trung tâm còn chưa hoàn toàn biến mất. Thế nên đến cả cường giả Hóa Thần kì cũng án binh bất động. Chỉ có một số người là dám đến vùng bên ngoài để thám thính tình hình.
Mà khi Phương Trần độ kiếp, sấm sét trên trời đã dọa cho một đám người sợ đến mức tè ra quần. Đợi đến khi lôi kiếp tản đi, bọn hắn mới dám tiến vào vùng trung tâm. Mà khi bọn hắn mới tiến vào đã đuổi hết tất cả các tu sĩ từ Hóa thần kì trở xuống ra ngoài. Mục đích của bọn hắn là muốn để cho bản thân chọn xong hỏa sát thì mới đến lượt đám người ngoài kia. Mà Tiêu Thanh cũng là một trong các tu sĩ bị đuổi ra ngoài! Hắn đang chờ đợi một cơ hội để bản thân có thể vào trong. Nghe thấy nghi vấn của Tiêu Thanh, Tiêu giao lão giả cười nói:
“Ngươi không có cách không có nghĩa là ta không có cách! Đợi lát nữa cứ nghe theo lời ta là được!”
Nghe vậy, Tiêu Thanh lập tức trở nên kích động:
"Sư tôn, người định ra tay à?”
Tiêu giao lão giả mỉm cười:
“Tất nhiên là không rồi, ta định rèn luyện ngươi luôn. Hơn nữa chỉ có vài tên hóa thần mà thôi, có gì đâu mà phải sợ?”
Tiêu Thanh nghe thấy thế thì nuốt nuốt nước bọt...Hóa Thần mà còn không cần sợ à? Mà đúng lúc này, có một bàn tay vỗ vỗ lên vai của Tiêu Thanh. Tiêu Thanh giật mình quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt của một ông lão. Ông lão thấy Tiêu Thanh quay đầu lại thì chầm chậm nói:
“Ngươi có đồng ý học truyền thừa của ta không?”

Lão giả mặc một thân áo bào trắng, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm thúy, mang cho người bên cạnh cảm giác không thể nào đọc hiểu suy nghĩ của hắn ta cả. Lúc thấy hắn ta, trên mặt Tiêu Thanh hiện lên vài phần hoảng hốt, sau đó hắn do dự nói:
“Tiền bối, thật là ngại quá, ta đã có sư...”
Đúng lúc này, Tiêu dao lão giả chầm chậm nói:
“Đồng ý với hắn ta đi. Để xem hắn ta định giở trò gì.”
"Sư tôn, làm sao mà có thể làm như vậy được?”
Tiêu Thanh ngẩn người. Trong nhận thức của hắn, một ngày làm sư, cả đời coi như phụ thân! Bây giờ hắn đã nhận Tiêu giao tôn giả làm thầy, vậy thì chắc chắn hắn không để đi đầu quân dưới trướng bất kì ai khác được nữa.
“Ngươi cứ cứng nhắc thế làm gì? Bái hai sư tôn thì có gì không đươc đâu cơ chứ? Năm đó vi sư có 123 sư tôn, đi tới đâu bái tới đó! Làm gì có ai đặt giới hạn cho ngươi đâu!”
Tiêu dao tôn giả nhàn nhạt nói. Tiêu Thanh”
“....”
“Còn nữa...”
Giọng nói cỉa Tiêu dao tôn giả trở nên nghiêm túc:
"Ta cảm thấy người này không đơn giản chút nào, có cảm giác nhìn không thấu hắn ta. Biết đâu ngươi bái hắn làm thầy, học được chân truyền. Vi sư cũng có thể nhân đó mà học tập thêm một chút!”
Tiêu Thanh ngẩn người:
"Sư tôn, người tính học lén hả?”
Tiêu dao tôn giả nhàn nhạt nói:
“Cái gì gọi là học lén? Nếu như chân truyền của hắn ta tốt thì ta cũng không để ý việc ta có thêm người sư tôn thứ 124 đâu. Tất nhiên nếu như hắn ta không chịu nhận ta làm đồ đệ thì lúc đó ta đi học lén cũng không muộn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận