Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 417 - Muốn Chết Sao?

Sau đó hắn thu hồi Độ Ách thần binh, bắt đầu nghiên cứu Quỳ Cốt Thần Ngưu, cũng vận dụng Thôn Yêu Dung Huyết Đại Pháp...Chẳng bao lâu, hắn đã bị buộc phải nuốt viên thuốc độc đầu tiên...Một lát sau, Dực Hung đang cầm theo điểm tâm, trái cây cùng với Nhất Thiên Tam đang nằm yên không nhúc nhích trong nước đều bắt đầu cảm giác được một cơn choáng váng đầu óc...Nhất Thiên Tam không nhịn được mà kêu lên thất thanh:
“Phương Trần muốn chết sao? Chúng ta phải nhanh chóng cứu hắn ta mau!”
Dực Hung cực kì thuần thục nằm liệt trên mặt đất, hắn ta còn ngáp một cái rồi đáp: “Không cần quan tâm đến hắn đâu!”
Nhất Thiên Tam sửng sốt:
“Tại sao? Có phải ngươi định phản bội lại hắn ta hay không?”
Dực Hung lười phải giải thích, dù sao thì đợi lát nữa Nhất Thiên Tam cũng sẽ phát hiện ra chuyện Phương Trần có thể sống lại:
“Đúng, ta muốn phản bội hắn.”
Nhất Thiên Tam nhịn không được nói:
“Ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi. Nếu như hắn chết rồi thì ngươi cũng không sống nổi.”
Dực Hung tức giận:
“Đúng đúng đúng! Vậy thì ngươi đi cứu đi. Ngươi sẽ cứu hắn sao?”
Nhất Thiên Tam nhất thời ngẩn người, sau đó hắn ta đáp:
“Ta sẽ không cứu.”
Dực Hung cười đểu:
“Haha!”
Lúc này, Phương Trần đang máu thất khiếu lập tức ngồi dậy. Nhất Thiên Tam kinh hãi nói:
“Phương Trần, ngươi không sao chứ?”
Phương Trần tỏ ra cực kì hài lòng với thái độ trung thành và tận tâm của Nhất Thiên Tam:
“Ừm, ta không sao cả.”
Nhất Thiên Tam tỏ ra cực kì thán phục nói:
“Ngươi lợi hại thật đấy!”
Phương Trần mỉm cười, hắn cũng không hề tỏ ra khiêm tốn:
“Đúng!”
Không thể khiêm tốn với gã này được! Sau đó, lệnh bài động phủ của Phương Trần đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thúy...
“Đinh…”
Thanh âm dễ nghe này, chính là chuông cửa động phủ. Suýt nữa Phương Trần còn tưởng rằng đây là âm thanh báo hiệu hệ thống đi ra nói chuyện.
“Ai đến vậy?”
Phương Trần triển khai thần thức ra bên ngoài, hắn liền phát hiện ra có hai người đang đứng ở cửa. Một người, là Tôn Đàm với thần sắc cực kì nghiêm túc. Ở bên cạnh Tôn Đàm, thì có một thanh niên mặc áo bào màu đen. Thanh niên đeo một thanh đại đao quấn đầy vải trắng, thần sắc mệt nhọc, màu da giống như màu gia tử thi vậy. Hôc mắt hắn ta lún sâu, hai má lõm xuống, nhìn vẻ ngoài giống y như bộ xương, thoạt nhìn giống như người đói bụng mấy năm không ăn cơm. Phương Trần nhìn lướt qua đường nét dáng vẻ và cách ăn mặc của thanh niên này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đây là trưởng lão quan tài Hám Vô Miên tới hay sao? Nhưng sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, hắn mới phát hiện, đây không phải là Hám Vô Miên.
“Đây là đệ tử của trưởng lão Hám Vô Miên, Ngô Mị sao?”
Phương Trần vuốt cằm, thầm nghĩ:
“Một người là không ngủ, một người là không mộng. Mấy cái tên này nghe thôi cũng thấy thiếu ngủ rồi.”

Sau khi Phương Trần xác nhận thân phận của người tới, hắn liền đi đến tiền sảnh, mở cửa ra nghênh đón hai người. Sau khi hắn mở cửa, còn chưa kịp mở miệng thì Tôn Đàm đã chủ động nói:
“Phương Trần, vị này là Ngô Mị. Bây giờ tu vi hiện tại của ngươi đã là Kim Đan rồi, thế nên ngươi có thể gọi hắn ta là Ngô sư đệ! ”
Phương Trần cười ha hả tiến lên nói với Ngô Mị:
“Ngô sư đệ, ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Hôm nay nay ta được gặp ngươi, quả thật là tướng mạo xuất chúng, là nhân tài hiếm có nha!”
Ngô Mị nghe vậy liêng nhe răng ra cười. Nhìn hắn ta giống như người sắp chết đến nơi vậy:
“Phương sư huynh! Ta cũng ngưỡng mộ đại danh của ngươi từ lâu rồi. Hôm nay vừa thấy, Phương sư huynh quả đúng thật là tướng mạo xuất chúng, nhìn cũng biết là nhân tài hiếm có!”
Phương Trần sửng sốt. Hắn ta tự nhiên sao chép lại mấy câu khen ngợi của hắn như vậy có tự thấy ổn không thế? Phương Trần lại nhìn về phía Tôn Đàm, hỏi:
“Tôn Đàm, hôm nay các ngươi tìm ta để làm gì thế? ”
Tôn Đàm bị gọi thẳng tên liền ngẩn người, sau đó nàng nói với vẻ không vui:
"Gọi ta là sư tỷ.”
Phương Trần bất ngờ nói:
“Tại sao? ”
Tôn Đàm bị hỏi làm cho bất ngờ. Sau đó nàng đáp:
“Thời gian ta vào Xích Tôn sơn sớm hơn ngươi, tu vi của ta cũng hơn ngươi. Vậy thì dựa vào cái gì mà ngươi không gọi ta là sư tỷ chứ?”
Phương Trần thấy thế thì nhướng mày. Cái cô nàng này lắm chuyện thật đấy! Lúc trước nàng ta có ý đồ đánh hắn để trút giận thay cho sư tôn của nàng. Sau đó phải đào mấy ngày còn không phục. Bây giờ nàng ta còn định ra vẻ ta đây với hắn hay sao? Phương Trần cũng không nói nhảm với nàng ta thêm nữa, cả thân người hắn chấn động, tu vi tản mạn ra tứ phía. Sau đó hắn thản nhiên nói:
“Muốn luận bối phận thì chúng ta không thể chỉ nói về Xích Tôn sơn được! Mười năm trước ta đã ra nhập tông rồi, còn ngươi thì sao? Ngươi ra nhập Đạm Nhiên Tông lúc nào? Hôm nay, ta đã có tu vi Kim Đan tam phẩm. Vậy ta lại hỏi ngươi, tu vi hiện giờ của ngươi là gì?”
Tôn Đàm:
“...”
Một lát sau, Tôn Đàm phát hiện ra mình quả thật không thể so sánh với Phương Trần. Nàng ta tỏ ra khuất nhục nói:
“Phương sư huynh. ”
Phương Trần phất tay:
“Đừng có giở trò này ra với ta, ta không có sư muội như ngươi. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận