Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 119 - Nhãn Lực

"Ta đã nói, hổ phụ sao có thể có khuyển tử? Người Phương gia ta luôn luôn hiệp can nghĩa đảm!"
Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ tán thưởng nồng đậm!
Ôn Tú đang diễn luyện trong lòng nên cảm tạ Nghiêm Hàm Vân như thế nào nghe nói như vậy thì ngẩng đầu, khinh bỉ lườm Phương Cửu Đỉnh một cái.
Cũng không biết một đường tới đây là ai la hét muốn treo ngược Phương Trần lên đánh...
Phương Cửu Đỉnh tán thưởng xong, lại đột nhiên nhớ tới một việc, cau mày nói:
"Có điều, vi phụ còn có một vấn đề."
Phương Trần nói ra:
"Người hỏi đi."
"Bây giờ hắn đã là Luyện Khí tầng bốn, ngươi chỉ là Luyện Khí tầng ba, ngươi giúp hắn như thế nào? Lỡ như hắn thật sự đánh chết ngươi thì làm sao bây giờ?"
Phương Cửu Đỉnh hỏi.
Nghe vậy, Phương Trần không vui.
Có biết nói chuyện hay không vậy?
Sao cái miệng lại giống như là trét đầy phân thế?
Lại nói, ta có phải Luyện Khí tầng ba hay không, ngươi không nhìn ra được sao?
Nhãn lực của cao thủ như ngươi sao lại kém như vậy!
Dù cho ta dùng phương pháp ẩn giấu khí tức, với tu vi của ngươi, hẳn phải liếc một cái là nhìn thấu sự cường đại đằng sau vẻ bề ngoài mềm yếu của ta mới đúng!
Ài...
Phương Trần nghĩ tới đây, chỉ có thể thở dài một hơi.
Phương Cửu Đỉnh đã nhìn không ra tu vi của mình, vậy hắn cũng chỉ có thể tự mình nói!
Phương Trần thản nhiên nói:
"Yên tâm, hắn không đánh chết được ta!"
"Bởi vì, ta đã Trúc Cơ!"
Nghe nói như thế, Ôn Tú và Phương Cửu Đỉnh cùng nhau sững sờ, thân thể của Phương Trần cũng bộc phát ra một cỗ lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ!
Sau một khắc, hai người lập tức lộ ra vẻ kinh hãi...
Lúc này, họ mới giật mình, khí tức lưu chuyển bên ngoài thân thể Phương Trần thật to lớn, lại hừng hực và cường thịnh!
Đây là Thiên Đạo Trúc Cơ!
"Làm sao có thể?!"
Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú thật sự kinh ngạc.
Lúc này mới bao lâu không gặp mặt?
Con trai vậy mà đã Thiên Đạo Trúc Cơ rồi?
Mà chuyện càng khiến bọn hắn khiếp sợ còn ở phía sau!
Họ thấy trong hơi thở hừng hực quang hoa của Phương Trần, còn ẩn chứa một cỗ lực lượng mà họ cực kỳ quen thuộc.
Cỗ lực lượng này sắc bén cùng cực, sôi trào sát ý , dường như khiến cho người nhìn thẳng đau nhói hai con mắt, lại mang theo ý chí phá hủy tất cả, chắc chắn phải chết dồi dào cuồn cuộn.
Đây chính là Khải Giáp Thần Tướng - tuyệt học của Phương gia, khiến vô số Thiên Ma nghe tin đã sợ mất mật!
"Ngươi luyện thành Khải Giáp Thần Tướng từ khi nào?!"
Phương Cửu Đỉnh kinh hãi nói.
Phương Cửu Đỉnh đã cho Phương Trần tu luyện công pháp Khải Giáp Thần Tướng này ngay từ lúc ban đầu.
Sau khi Phương Trần tu tập, dựa theo ước tính lạc quan nhất của họ, Phương Trần đời này cũng không có hy vọng luyện thành.
Nhưng bây giờ, sao Phương Trần lại tu thành rồi?
"Ta đã thành công nhập môn!"
Phương Trần khẽ vuốt cằm, vừa mới nói xong, bên ngoài thân thể của hắn bắn ra vô số sương mù hư huyễn màu đỏ, ngay sau đó sương mù hóa thành một bộ khôi giáp bao trùm Phương Trần, ở trong tay khôi giáp còn có một thanh búa lớn màu đỏ!
Đây chính là hình thái giai đoạn ban đầu của Khải Giáp Thần Tướng!
Với tư chất của Phương Trần, nếu như hắn luyện Khải Giáp Thần Tướng đến đại thành, trọn bộ Khải Giáp Thần Tướng sẽ vô cùng to lớn, tay cầm nhiều loại binh khí, còn có thể sử dụng hàng vạn thuật pháp!
Đây chính là sự bá đạo của Đạo Cốt Thần Tướng.
Phương Cửu Đỉnh thấy thế thì trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ thất sắc:
"Giáp Thần Tướng màu đỏ thắm? Ngươi có Đạo Cốt Thần Tướng từ khi nào?!"
Thân là gia chủ đương nhiệm của Phương gia, ngoại trừ phụ thân, ông nội, ông cố... của hắn ra, không có người nào hiểu rõ Khải Giáp Thần Tướng hơn hắn .
Hắn rõ ràng Khải Giáp Thần Tướng chia thành bảy loại vẻ ngoài: đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương đậm, xanh dương nhạt, tím, trong đó giáp đỏ là cao cấp nhất!
Nhưng, giáp đỏ nhất định phải có Đạo Cốt Thần Tướng mà Phương gia chưa thấy qua mấy ngàn năm mới có thể tu thành.
Hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Phương Trần vậy mà nắm giữ Đạo Cốt Thần Tướng.
"Không biết, ngủ một giấc đã có, thứ này không phải người nào cũng có sao, chẳng lẽ ngài không có?"
Phương Trần nghiêm túc hỏi.
Phương Cửu Đỉnh:
"... Ta, ta, ta mạnh như vậy, cũng không quá cần nó."
Tiểu tử này làm sao biết nói chuyện như thế ?
Sao cái miệng lại giống như là trét đầy phân thế!
Ôn Tú mỉm cười lắc đầu, không có vạch trần Phương Cửu Đỉnh ra vẻ quật cường.
Phương Trần khờ dại truy hỏi:
"Thật sự không cần sao?"
"Đương, đương nhiên..."
Phương Cửu Đỉnh chột dạ ho khan hai tiếng, cố nén sự hâm mộ trong lòng, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này ta đã biết rồi, chuyện này ngươi làm rất khá!"
Nói đến đây, Phương Cửu Đỉnh mới chân thành nói:
"Phụ thân muốn giải thích với ngươi, hết thảy mọi việc đều là vì ta quá mức cuống cuồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận