Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 225 - Hiện Thân

Thời khắc người giấy màu vàng xuất hiện, Phương Trần hơi sững sờ, nghĩ thầm đây là Dư tông chủ tới rồi sao?
Chỉ thấy, tạo hình của người giấy màu vàng không khác mấy với Tiểu Chỉ, cũng là đầu lớn thân nhỏ, tuy nhiên, có chút khác với Tiểu Chỉ, đó là phía trước vòng tròn lớn trên đầu người giấy màu vàng có một thanh kiếm giấy màu vàng.
Trên kiếm giấy hiện đầy lít nha lít nhít phù văn, loáng thoáng có vệt sáng màu xanh dương hiện lên.
Vì tu luyện cho tới hôm nay, Phương Trần không có nỗ lực một chút nào trong chuyện học tập, cho nên nhìn không ra phù văn và vệt sáng màu xanh dương này đến cùng ý nghĩa như thế nào.
Lúc Phương Trần quan sát người giấy màu vàng, bốn con yêu thú đứng ở phía trên hư không hơi nheo mắt lại.
Thủ Sơn trầm giọng mở miệng nói:
"Dư đạo hữu, đã tới sao còn không hiện thân?"
Vừa mới nói xong.
Thân hình của Dư Bạch Diễm dần dần xuất hiện, dạo bước đi ra từ trong hư không, mặt hắn tĩnh như mặt hồ không có một gợn sóng, trong mắt có mấy phần đạm mạc:
"Các vị đạo hữu, Đạm Nhiên tông và sơn mạch Thương Long cũng coi như có quen biết, ngày đó Yêu giới coi các ngươi là phản đồ, chúng ta còn từng ra tay tương trợ."
"Hôm nay các ngươi đối xử với đệ tử tông ta như vậy, khó tránh khỏi có chút bội bạc!"
Trên thực tế, Dư Bạch Diễm đã đến từ sớm.
Từ khi Phương Trần bắt đầu dùng Đạm Nhiên lệnh, hắn đã chạy tới sơn mạch Thương Long.
Tuy nhiên, gặp bốn yêu không có ra tay, ngược lại là đang giải thích với Phương Trần, vậy hắn cũng không nóng nảy hiện thân.
Đợi đến lúc Yêu Báo động thủ, hắn mới ngồi không yên.
Yêu Báo khàn giọng nói:
"Dư Bạch Diễm, ta không có làm gì người của ngươi!"
"Ta cũng chỉ muốn dọa hắn một chút mà thôi."
Ngay khi Yêu Báo nói xong, một đạo âm thanh u u đột nhiên vang lên:
"Dọa một chút? Ha ha ha. . ."
Một cỗ quan tài bay tới từ chân trời, phía trên là Hám Vô Miên với sắc mặt trắng bệch, thân thể khô cạn đang ngồi đấy. Hắn nâng đại đao lên, xa xa khóa chặt Yêu Báo:
"Vĩ Thiện, hay là ta cũng dọa ngươi một chút, thế nào?"
Nói xong, đao trên tay của Hám Vô Miên hóa thành màu xám với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Nhắc tới cũng khéo, thanh đao này rất giống với hai thanh "Tượng Nha đao" của Thủ Sơn.
Yêu Báo Vĩ Thiện tái xanh mặt:
"Hám Vô Miên, sao ngươi cũng tới?"
"Bốn lão già các ngươi khi dễ thiên tài của tông ta, hiển nhiên ta cũng phải đi qua làm chủ cho hắn."
Quan tài của Hám Vô Miên dừng ở trước mặt bốn yêu thú, sau đó hắn nhảy xuống từ trên quan tài. Lúc này, nắp quan tài một mực rục rịch rốt cuộc đè không được, mười mấy thanh đao bay ra từ trong đó, vọt thẳng về phía thân thể của Vĩ Thiện.
Chuyện quỷ dị chính là, mười mấy thanh đao này có tốc độ cực nhanh, trong quá trình phi hành lại không có tiếng vang nào, chỉ có thân đao sắc bén cực kỳ khiếp người mà mắt trần cũng có thể thấy, tựa hồ giây tiếp theo lập tức sẽ vạch phá đêm đen như mực.
Thấy thế, Vĩ Thiện lộ ra vẻ hoảng sợ, nhanh lùi người lại.
Đồng thời, cự quy khẽ ngẩng đầu, trên vỏ rùa có vô số văn tự huyền ảo sáng lên, một cỗ lực lượng vô hình ngăn đại đao lại.
Hám Vô Miên thấy thế, đầu tiên nhìn Dư Bạch Diễm một cái.
Dư Bạch Diễm lắc đầu.
Lúc này hắn mới vẫy tay, điều khiển đại đao bay về trong quan tài.
Ầm!
Hám Vô Miên lại đặt mông ngồi lên trên nắp quan tà, cốt đao trong tay rút đi cốt sắc, biến trở về bộ dáng ban đầu.
"Khụ khụ khụ. . ."
Sau khi giao đấu ngắn ngủi, Hám Vô Miên ho nhẹ mấy tiếng, tinh thần đã khá hơn lúc đến, khuôn mặt trước kia giống là người chết hơn mười ngày, giờ phút này đã có thêm một chút huyết sắc.
Sau khi ho xong, Hám Vô Miên phía Phương Trần, lộ ra một nụ cười trắng bệch mà hắn tự nhận là thân thiết, nhưng thực ra lại cực kỳ dọa người:
"Ha ha ha, Phương Trần, ngươi không cần sợ, muốn giết ai thì giết, Hám trưởng lão làm chỗ dựa cho ngươi."
"Đa tạ Hám trưởng lão."
Nhìn nụ cười âm trầm của Hám Vô Miên, Phương Trần ôm quyền hành lễ, vô cùng cảm kích.
Sau đó, Dư Bạch Diễm nhìn cự quy:
"Thao Tích tiền bối, bản tọa không có ý khai chiến với sơn mạch Thương Long, lần này là các ngươi đã làm sai trước, các ngươi cho ra chút thành ý, sự kiện này có thể cho qua."
Đôi mắt của cự quy Thao Tích nheo thành một đường, chậm rãi nói:
"Ta có thể xin lỗi chuyện mạo phạm thiên tài của tông ngươi."
"Nhưng, sơn mạch Thương Long thiếu một vị tân vương, chuyện này, ta hy vọng Dư tông chủ có thể lý giải."
Dư Bạch Diễm lắc đầu:
"Thao Tích tiền bối, nếu Dực Hung và Phương Trần nguyện ý, Đạm Nhiên tông cũng không có ý kiến!"
Đây là đang cự tuyệt.
Thao Tích thấy thế thì quay đầu nhìn Dực Hung, nói:
"Dực Hung, ta biết, người bên cạnh ngươi hẳn là đối xử rất tốt với ngươi, nếu không ngươi sẽ không giữ mãi ấn Thú Nô mà không chịu giải trừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận