Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 258 - Đấu Võ

Phương Trần:
“...”
Hả? Vẫn còn có các vận khí chi tử khác nữa à? Bảy người rồi mà vẫn còn chưa đủ hay sao? Phương Trần xoa xoa mi tâm, cảm giác đầu hơi đau nhức. Sau đó hắn thu hồi suy nghĩ, ngẩng mặt lên nhìn Du Khởi. Trong mắt thiếu niên ánh lên tia sáng mong đợi, đợi Phương Trần trả lời mình. Phương Trần uyển chuyển đáp lời:
"Về Đạm Nhiên tông là chuyện không thể được nha...!”
Du Khởi không từ bỏ, mà tiếp tục hỏi:
“Vì sao?”
Làm sao mà Phương Trần có thể đem một Thánh tử ma đạo về Đạm Nhiên tông được, câu hỏi này chẳng phải rất vô nghĩa hay sao? Hắn vô thức muốn hỏi, điều này mà còn cần phải thắc mắc hay sao? Nhưng sau đó hắn ho khan một tiếng, nói:
“Dư đạo hữu, thật sự không giấu gì ngươi, ngươi có đi theo ta cũng vô dụng thôi! Vì thực ra ta không hề cảm thấy nơi đây là huyễn cảnh của trời đất, ta cảm thấy đây chính là thực tế.”
Du Khởi lắc đầu:
"Ngươi nói linh tinh, nếu ngươi thật sự cảm thấy đây là thực tế của trời đất, vậy tại sao khi nãy ngươi lại uống thuốc độc tự sát?”
Phương Trần lắc đầu với hắn, chỉ vào cái bình ở dưới đất mà nói:
“Ta không tự sát, loại độc này không thể giết chết được ta!”
“Người nói lung tung.”
Du Khởi cực kì tức giận nói:
"Độc tính của loại độc dược này là thứ mà tu vi Trúc cơ ngũ phẩm không thể chống lại được đâu, đến cả tên Thiên Ma ngu dốt nhất cũng sẽ không uống vào! Nếu không phải ngươi biết thế giới này là huyễn cảnh, bản thân ngươi đã đạt đến cảnh giới có thể nhìn rõ tâm cảnh thật giả thì làm sao ngươi dám uống phần thuốc độc này chứ?”
Phương Trần:
“...”
Ngu dốt nhất? Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ cây dâu mắng cây hòe có đúng không? Du Khởi tiếp tục nói:
“Hơn nữa ngươi còn sống lại được! Chính vì thế nên ta biết rõ, ngươi đã vượt qua cảnh giới huyễn tượng, hiểu rõ cái chết trong mộng là không ảnh hưởng gì cả, thế nên ngươi mới có thể chơi đùa với sống chết! Cảnh giới mà ngươi đạt tới chính là cảnh giới mà ta chỉ có thể mơ ước!”
Phương Trần trầm mặc, sau đó thở dài một hơi:
“....bệnh thần kinh.”

Du Khởi nghi hoặc nói:
"Xin hỏi Phương tiền bối, bệnh thần kinh có nghĩa là gì vậy?”
Phương Trần nghe vậy thì a một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ. Hăn ho khan, bắt đầu nói hươu nói vượn:
“Bệnh thần kinh là chỉ những tu sĩ quá trầm mê vào nghiên cứu kinh thư thuật pháp, vì không biết tiết chế, lĩnh hội quá nhiều dẫn đến tâm thần hỗn loạn, như vậy gọi là bệnh thần kinh. Nếu ngươi gặp những người như thế thì ngươi cũng có thể gọi bọn hắn là bị bệnh thần kinh. Từ này là dùng để cảnh tỉnh bọn hắn, phải biết kết hợp nghỉ ngơi và làm việc, không nên tu luyện quá độ, phải biết tùy lúc mà nghỉ ngơi cho hợp lí.”
Dực Hung đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói lời nào. Chỉ từ một tiếng a lúc đầu kia của Phương Trần, Dực Hung liền hiểu mấy câu phía sau tất cả đều là nói bậy nói bạ. Du Khởi giật mình, sau đó cười lớn:
“Vậy thì tiền bối dùng từ này để hình dung ta là sai rồi, ta không phải là bệnh thần kinh. Ta đã sớm nhìn thấu thế gian hư ảo này rồi. Chỉ có hiểu kinh thư thì không có tác dụng gì cả, chỉ có đạo tâm thông thấu, đây mới là bản chất của đại đạo!”
Phương Trần lắc đầu, sau đó hắn vỗ vai Du Khởi nói:
“Không không không, nếu ngươi vẫn tiếp tục trầm mê trong đạo lí này thì có khác gì bệnh thần kinh đâu cơ chứ?”
Du Khởi cãi lại:
“Không, tiền bối, huyễn cảnh của thế giới này giống như người phàm đói thì phải ăn cơm vậy. Không phải là do ta trầm mê. Dù sao thì người phàm ngày ngày ăn cơm, nhưng có ai nói họ trầm mê ăn cơm đâu? Thế nên ta không có khả năng trở thành bệnh thần kinh được.
Phương Trần bị hắn nói đến mức ngẩn người. Tên nhóc này, cũng thật biết cách cãi lại đấy. Nhưng sau đó, hắn suy nghĩ một hồi. Bản thân nói chuyện với người bị bệnh thần kinh thì làm sao có thể nói chuyện theo cách bình thường được. Không thể đung logic của người bình thường để cãi nhau với người bị bệnh thần kinh được. Nếu không thì làm sao hắn có thể từ chối yêu cầu theo về Đạm Nhiên tông của hắn ta chứ. Còn về Du Khởi, đúng ra Phương Trần định đánh nhau một trận với hắn ta, nhưng sau khi biết đối phương là vận khí chi tử thì hắn liền hiểu ra, đối phương không phải là kẻ dễ giết. Chủ yếu vấn là do tấm gương rách nát kia có uy lực quá mạnh mẽ. Thế nên, bây giờ chúng ta đấu võ không thắng, thì chúng ta chỉ đành dùng văn để lừa gạt mà thôi. Chỉ có dùng ma pháp mới đánh bại được ma pháp. Thế nên Phương Trần ho vài tiếng, dùng giọng nói đạo lí:
“Thôi được rồi, bây giờ thấy đạo tâm của ngươi kiên định như vậy, ta cũng không giấu ngươi nữa. Không sai, đúng thật là ta biết thế giới này chỉ là huyễn cảnh giả tưởng, tất cả đều là giả dối. Giống như bản thân ta, Phương Nhiên, bây giờ đang đứng ngay trước mặt ngươi đây. Nhưng thật ra có điều ngươi không biết, thân phận thật sự của ta không giống Phương Nhiên. Còn cả hắn nữa, Dực Mưu, ngươi cũng không biết thân phận thật sự của hắn là gì, hắn cũng không phải là Dực Mưu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận