Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 144 - Ngủ Say

Phương Trần ngẩn người. Lại còn có thể như thế này được cơ à? Trước đây hắn cho rằng hắn lấy mất Hỏa sát vương thì tu vi của Tiêu Thanh sẽ bị tổn hại tương đối nhiều. Nhưng bây giờ, Tiêu Thanh mất đi Hỏa sát vương, nhưng hắn ta lại kiếm lại được một đám hỏa sát chất lượng tốt? Còn tu vi của hắn không những không giảm chút nào mà còn tăng vọt lên nữa!
"Không đúng, vậy thì nếu theo như những gì ngươi nói thì trước đây ta phải gặp được cơ duyên này rồi chứ?”
Phương Trần nhớ ra một chuyện, hỏi lại. Phải biết rằng, nếu theo kịch bản gốc, mấy người đám An Nhiêu nhất định sẽ ép được Hỏa sát vương sử dụng Hỏa sát triều. Vậy thì tất nhiên cũng sẽ sảy ra cảnh tượng các hỏa sát bị thương nặng giống như ngày hôm nay. Nếu vậy thì tại sao trước đây Phương Trần không hề hấp thu đươc? Hệ thống nói:
“Bởi vì Hỏa sát vương cũng là nhân vật rất khó nhằn. Nếu Tiêu Thanh lấy được hắn thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, thế nên sẽ không có cách nào để hấp thụ các hỏa sát bị thương khác. Nhưng bây giờ hắn hấp thụ hỏa sát. Mặc dù các hỏa sát không có năng lực mạnh mẽ như hỏa sát vương, nhưng Tiêu Thanh lại không cần ngủ say, thế nên là hắn có thời gian để hấp thụ nhiều hỏa sát hơn nữa.’
Phương Trần:
“...”
Trước đây hắn vẫn cứ cho rằng Tiêu Thanh có được tu vi Luyện khí cửu Phẩm là nhờ bình Toái ngọc đan mà hắn cho Tiêu Thanh, cộng thêm việc Tiêu Thanh hấp thu được Hỏa sát vương rồi khổ luyện mà có. Bây giờ hắn mới biết, hóa ra hắn ta còn ngủ say một khoảng thời gian.
“Cái thiên phú này thật sự là biến thái thật đấy.”
Phương Trần lẩm bẩm. Đây chính là thiên tư mà các thiên tài bẩm sinh có được hay sao? Mỗi lần sảy ra mấy chuyện như vậy đều kiến hắn phải nhìn nhận lại thế giới bằng một con mắt khác! Hệ thống lại tiếp tục nói:
“Theo tính toán của hệ thống, kí chủ đã có tỉ lệ đánh thắng vận khí chi tử là 100%, thế nên không cần nâng cao tu vi! Nhưng xin kí chủ hoàn thành sứ mệnh, tự giác không sử dụng các chiêu thức vượt quá tu vi của Tiêu Thanh, giúp đỡ Tiêu Thanh nâng cao thực lực, rồi cuối cùng chết trong tay của Tiêu Thanh.”
Phương Trần tự giác bỏ ngoài tai mấy câu nói cuối cùng của hệ thống. Hắn sờ sờ cằm. Hắn định đi một chuyến đến núi lửa vạn năm để xem xét một chút. Hệ thống nói Tiêu Thanh tranh dành hỏa sát cùng người khác, cuối cùng mới đoạt được 4 hỏa sát, từ đó tu vi mới nâng cao thành Trúc Cơ nhất phẩm. Vậy nếu hắn đến giúp Tiêu Thanh dành được nhiều hỏa sát hơn nữa, vậy chẳng phải là Tiêu Thanh có thể tu luyện được càng nhiều hay sao?
Nếu có thể giúp hắn tu luyện một ngày 12 canh giờ không nghỉ, cứ thế luyện hóa, có khi trước khi đến hẹn sinh tử đấu, Tiêu Thanh có thể tu luyện được tu vi vượt qua hắn bây giờ thì sao? Vậy thì chẳng phải là hắn cũng có thể nâng cao tu vi được à? Phương Trần quyết định đi ra khỏi cửa, giúp đỡ Tiêu Thanh tu luyện. Vất vả cho Tiêu sư đệ rồi, thôi thì cũng vì cả hai chúng ta mà!
“Đợi một chút...”
Phương Trần đột nhiên ngẩn người. Hắn vừa nhớ ra một chuyện. Hắn cảm thấy hình như bản thân vừa bỏ qua một vấn đề rất quan trọng! Vừa nghĩ đến đây, Phương Trần từ bỏ luôn ý định đi đến núi lửa vạn năm mà đi ra cửa, đi thẳng về phía đỉnh núi...Cùng lúc này, Lâm Vân Hạc đang ở trong đình nghỉ chân. Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú đã đi về rồi. Thực ra hai vợ chồng họ còn muốn đến tâm sự với Phương Trần một lát, nhưng trạng thái hiện giờ của hai vợ chồng không tính là tốt lắm. Măc dù Lăng Tu Nguyên đã giúp cho bọn hắn loại trừ ma khí, nhưng bọn hắn vẫn cần phải về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. Vì không để cho Phương Trần lo lắng nên bọn hắn còn chẳng dám chào tạm biệt Phương Trần.
“Ầy, đều là những con người đáng thương.”
Lâm Vân Hạc nhìn bóng lưng hai vợ chồng đi xa dần, hắn lắc lắc đầu. Đợi đến khi hắn về lại đình nghỉ chân, thì hắn mới phát hiện ra có một chiếc lá cây màu đỏ thắm đang trôi lơ lửng trên mặt bàn. Không biết chiếc lá này đã xuất hiện ở đây từ bao giờ. Trên chiếc lá có cỗ sinh cơ cực kì nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Hai mắt Lâm Vân Hạc trừng lớn, hắn kìm không nổi kêu lên thất thanh:
“Lá Tiên thọ?”
Đây chính là thiên tài địa bảo giúp khôi phục tuổi thọ! Nó cực kì quý hiếm. Lâm Vân Hạc nhìn một cái liền nhận ra. Chiếc lá này có lẽ là do hai vợ chồng Phương Cửu Đỉnh để lại. Có lẽ là do bọn hắn thấy hắn đã tự thiêu đốt trăm năm thọ mệnh nên mới để lại chiếc lá này ở đây. Có lẽ Phương Cửu Đỉnh còn lo sợ hắn không nhận nên mới không đưa trực tiếp trước mặt cho hắn, mà lại lén lút để lại trên bàn. Lâm Vân Hạc nhỉn chiếc lá một hồi rồi thở dài:
"Cái tên ngốc này...Mặc dù lão tử thiêu đốt trăm năm thọ mệnh, nhưng cũng đâu cần dùng đến bảo vật trân quý như này đâu. Đúng là lãng phí mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận