Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 271 - Sửng Sốt

"Còn có, Phương Trần bị ma đạo Đại Thừa liên lụy, nhiệm vụ lịch luyện không cách nào tiếp tục, mời Dư tông chủ trực tiếp thông qua lịch luyện của hắn!"
Nói xong, Lăng Tu Nguyên ghi cảnh tượng nơi đây vào trong đó, một giây sau, hắn đưa tay xé mở một khe nứt không gian, giấy vàng bắn vào trong đó biến mất không thấy gì nữa.
Phương Trần thấy toàn bộ quá trình:
"..."
Hắn nhìn mà sửng sốt một hồi.
Vừa rồi hắn cảm thấy Lăng Tu Nguyên vì chủ quan mới lề mà lề mề không giết người.
Nhưng bây giờ, hắn không cho là như vậy...
Hắn xem như đã nhìn ra!
Tất cả đều là kế hoạch của Lăng Tu Nguyên!

Sau khi giấy vàng biến mất, vẻ mặt phẫn nộ lại ảo não của Lăng Tu Nguyên đột nhiên biết mất sạch sành sanh.
Sắc mặt của hắn trở nên hết sức hài lòng, gật đầu một cái.
Lập tức, hắn bắt đầu chậc chậc cảm khái:
"Ai nha, thực lực của ma đạo Đại Thừa thật sự quá mạnh, không phải đối thủ mà ta có thể địch nổi!"
"Thiên Ma quật này bị hủy, cũng không phải là trách nhiệm của ta nha!"
Phương Trần:
"..."
Lừa mình dối người thú vị vậy sao A Nguyên!
Sau đó, Lăng Tu Nguyên phát hiện bộ dáng trầm mặc của Phương Trần, cười đá Phương Trần một cước nói:
"Đừng nhìn ta như vậy, cũng là vì ngươi, ta mới khổ tâm tạo nên cục diện như thế."
Phương Trần nghe nói như thế thì ngẩn ngơ:
"Vì ta?"
Lăng Tu Nguyên ừ một tiếng:
"Không phải vậy ta còn có thể vì người nào?"
Lúc hắn nói chuyện, toàn bộ Thiên Ma quật đã triệt để vỡ vụn sụp đổ, mấy tảng đá đều suýt chút nữa nện vào hai người, may mắn Lăng Tu Nguyên biết cách tránh né, một quyền đánh nổ tảng đá.
Lăng Tu Nguyên đánh nổ tảng đá xong thì nhìn thoáng qua mặt trời, sau đó tiện tay vung lên tạo ra một trận pháp cách âm, hòn đá còn đang sụp đổ vỡ vụn bốn phía trong chớp mắt đã ngưng hợp thành một cái đình cao lớn lịch sự tao nhã, một bàn hai ghế dựa cũng đồng thời xuất hiện.
Nhìn lấy Lăng Tu Nguyên bình tĩnh tự nhiên như vậy, Phương Trần cũng rất hâm mộ.
Hắn cũng muốn trâu bò như vậy!
Sau đó, Phương Trần ôm lấy Dực Hung ngồi xuống cùng Lăng Tu Nguyên.
Hiện tại Phương Trần cực kỳ hiếu kỳ một việc, vì sao Lăng Tu Nguyên lại bố trí cục diện này!
Lăng Tu Nguyên nói:
"Sở dĩ nói là vì ngươi, vì nguyên thạch Thiên Ma này là dành cho ngươi."
"Chờ lúc Thần Thể Thượng Cổ của ngươi đột phá đến Thần Thể Cảnh, ừm, ngươi có thể hiểu là trở thành Hóa Thần kỳ của Thần Thể Thượng Cổ, đến lúc đó tài liệu tu luyện ngươi cần dùng cũng là nguyên thạch Thiên Ma."
"Mà nếu bàn về phẩm chất nguyên thạch, nguyên thạch Thiên Ma mà tổ tiên Đạm Nhiên tông ta thu thập dùng cho con cháu hậu bối lịch luyện cũng là tồn tại đỉnh cấp."
"Cho nên, ta mới có thể khổ tâm thiết lập bố cục, tránh việc ngươi phải dùng những thứ phẩm tàn tạ kia!"
Lúc nói chuyện, Lăng Tu Nguyên lấy ra một cái túi màu vàng ném cho Phương Trần.
Phương Trần nhìn cái túi căng phồng, ngây người tiếp nhận. Ngay sau đó hắn lộ ra thần sắc cảm động đến rơi nước mắt:
"Tổ sư, thì ra ngài làm mọi việc là vì ta sao? Người thật chu đáo, ta, ta muốn khóc, ta..."
Lăng Tu Nguyên:
"Được rồi, không muốn rời tông môn thì im miệng."
Phương Trần:
"Ta sai rồi."
Lăng Tu Nguyên nói:
"Còn có, chuyện này phải giữ bí mật cho tốt, ngươi và sư phụ ngươi thiết lập bố cục nổ nát Thiên Ma quật mf tổ tiên lưu lại. Chuyện này truyền đi cũng không dễ nghe."
"Nhất định phải để Hoài Mẫn và Hậu Đức đã đào tẩu thành công gánh chịu tội này thay các ngươi!"
Phương Trần:
"?"
Được rồi!
Cõng nồi thì cõng nồi, dù sao chỗ tốt cũng là cho mình!
Nhưng Phương Trần vẫn muốn hỏi:
"Nhưng, nếu hai người bọn họ trở về nói là ngươi làm, còn nói nguyên thạch Thiên Ma ở trên tay ngươi thì làm sao bây giờ?"
Dù sao Hậu Đức cũng tận mắt thấy Lăng Tu Nguyên thu lấy nguyên thạch Thiên Ma.
"Lời bọn họ nói, ai mà tin?"
Lăng Tu Nguyên bình tĩnh nói:
"Lại nói, nguyên thạch Thiên Ma hiện tại cũng không có ở trên tay ta, người nào cầm người đó là kẻ cầm đầu."
Phương Trần đang ôm cái túi:
"..."
Ngươi thật lão luyện!
Đệ tử Trúc Cơ kỳ đáng thương bất lực cũng tính kế đúng không?
Khó trách nữ nhi của ngươi đến bây giờ vẫn mơ mơ màng màng!
Phương Trần nghĩ đến một việc, do dự nói:
"Đúng rồi tổ sư, ngươi còn ở nơi này nói chuyện phiếm với ta, sư phụ ta bên kia..."
Lệ Phục đuổi theo người, Lăng Tu Nguyên còn ở nơi này nói chuyện phiếm, chuyện này không tốt lắm nhỉ?
Lăng Tu Nguyên khoát khoát tay:
"Không sao, vừa rồi Hậu Đức làm nổ pháp bảo bảo kính buồn phiền gì gì đó của ma đạo thánh tử, triệu hoán khí linh của bảo kính cứu người, tốc độ kia cực nhanh, sư phụ ngươi đuổi đuổi theo cũng vô ích."
Phương Trần giật mình:
"...Nếu đã vô dụng, ngài còn bảo sư phụ ta đi làm gì?"
Lăng Tu Nguyên:
"Hắn không đi, ngươi nghĩ rằng hai người chúng ta có thể nói chuyện phiếm an ổn như thế sao?"
Phương Trần:
"..."
Thật có đạo lý, đậu xanh rau muống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận