Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 239 - Danh Tiếng Tốt

Xem trước mắt, để người khác thay mình bồi dưỡng thế hệ trẻ, mình có thể đem tất cả tài nguyên có được đầu tư cho những lão tổ tông vẫn có thể tăng lên được ở Phương gia, mới là cách tăng thực lực nên chọn nhất.
“Nếu có thể tạo trận pháp phòng ngự chỉ có một tiên nhân mới có thể phá vỡ, trận pháp hợp kích, để một vị đại ca nào đó dẫn đội đi tìm ma tu nương tựa, vậy là tốt rồi…”
Phương Trần vừa nghĩ, vừa đi về phía đại sảnh.

Phương Trần trở lại đại sảnh.
Dực Hung đứng dậy, lo lắng hỏi:
“Phương Trần, ngươi không giết hắn, thật sự không lo có một ngày hắn giở trò quỷ sao?”
Mặc dù hắn không biết tại sao Phương Trần lại thả Phương Nhiên đi, nhưng nhìn Phương Trần như thế, cảm giác như đã tìm được một cái bao cát mới.
Hắn cho rằng, sau khi Phương Trần vào núi Xích Tôn, sẽ làm bẽ mặt Phương Nhiên không thiếu ngày nào.
Điều này làm hắn rất lo lắng.
Dù sao, Phương Nhiên cũng là người Phương gia, vẫn có năng lực gây sự.
Phương Trần nghe thấy lời này, vô cùng hài lòng gật đầu, gia hỏa này, vẫn có suy nghĩ hộ chủ.
Phương Trần lập tức xua tay, bình tĩnh nói:
“Ngươi thấy ta giống người có thể bị hại chết bởi âm mưu quỷ kế sao?”
Dực Hung lo lắng:
“Ngươi cũng đâu có tự sát, ta lo lắng cho ngươi làm gì, ta chỉ lo lắng cho chính ta mà thôi.”
Phương Trần:
“Ta vô cùng am hiểu tinh luyện huyết mạch đế vương ngươi không biết sao?”
“Chủ nhân, ta sai rồi.”
Dực Hung lập tức đi tới với vẻ mặt xấu hổ ôm lấy chân Phương Trần.
Trong lúc một người một hổ đang nói chuyện phiếm, bốn người mặc áo cẩm bào của trưởng lão từ chỗ đài Hải Quy, chạy tới.
Ở trước mặt họ, Thiệu Tâm Hà cao to, mặc áo bào xanh, tiêu sái phóng khoáng, dẫn đường cho họ.
Lúc đi, trong bốn người có người bắt đầu nói chuyện:
“Vân Lĩnh trưởng lão, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Chỉ cần Phương Trần không công phu sư từ ngoạm, ta hẳn là có thể tiếp nhận được.”
Ở khóe mắt có một nốt ruồi lệ, trên nốt ruồi có và sợi lông mọc, Vân Lĩnh tóc trắng bạc phơ vô cùng lo lắng nói.
“Không có việc gì, Phương Trần là người có tấm lòng nhân hậu, hẳn là rất nhanh sẽ giảng hòa với chúng ta.”
Đầu bên kia, một vị trưởng lão đầu trọc cười khan nói.
Nghe vậy, ba người còn lại không khỏi bĩu môi.
Tấm lòng nhân hậu?
Ai có thể tin một người cả ngày bắt nạt trẻ con lại có một tấm lòng nhân hậu đây?
Với những gì Hoa Kỳ Dung và Lăng Tu Nguyên nói về người tốt việc tốt của Phương Trần, họ một mực không tin.
Cái gì mà dùng Toái Ngọc đan trợ giúp sư đệ, lại liều mình cứu Khương chân truyền…
Ha ha!
Nếu thật muốn làm nhiều chuyện tốt như vậy, đệ tử ngoại môn có nhiều người gào khóc thảm thiết như vậy sao?
Theo quan điểm của họ, đây chỉ là Hoa Kỳ Dung và Lăng Tu Nguyên vì muốn sau khi Phương Trần tiến vào nội môn, có được danh tiếng tốt, cố ý tạo ra mà thôi.
Thấy trưởng lão Hoàng Nhất Phi vì tu luyện Thiết Đầu Công mà trọc đầu nói xong, mà không có ai đáp lại, Thiệu Tâm Hà mỉm cười.
Hắn biết đám người này không thật sự tin tưởng danh tiếng tốt của Phương sư đệ.
Nhưng hắn không giải thích hộ Phương Trần.
Vì, hắn cũng không thật sự tin…
Nói chính xác, đối với danh tiếng tốt và xấu của Phương Trần hắn đều không tin.
Người ta chỉ tin tưởng những gì họ muốn tin tưởng.
Hoa trưởng lão và Lăng tổ sư, thích Phương Trần, tự nhiên sẽ càng thích mặt tốt của hắn.
Ddasm người này, vì lần trước chuyện phải đi thú lao, bị ép phải xin lỗi Phương Trần, đương nhiên sẽ chỉ càng miêu tả Phương Trần là công tử bột phách lối, từ đó giảm bớt cảm giác tội lỗi về đạo đức của họ.
Về phần Thiệu Tâm Hà…
Phương Trần là tốt hay xấu hắn thực sự không quan tâm.
Hắn chỉ cảm thấy mình cùng Phương Trần có duyên, cho tới bây giờ, vẫn làm sư huynh đệ được.
Sau đó, Thiệu Tâm Hà thấy ngôi nhà lớn của Phương Trần đập vào mắt, đôi mắt có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là khi thấy hai con sư tử bằng vàng, càng khiến hắn dở khóc dở cười.
Đây là khoe khoang tài lực sao?
Vậy thì tại sao không đặt hai con sư tử đúc bằng linh thạch?
Chẳng lẽ khoe khoang tài lực, vẫn sợ có người vụng trộm hấp thụ sao?


Lúc Thiệu Tâm Hà suy nghĩ trong lòng, hắn đã dẫn bốn vị trưởng lão đến trước cổng nhà Phương Trần, sau đó xoay người, chắp tay nói:
“Bốn vị trưởng lão, Tâm Hà đã phụng mệnh lấy danh nghĩa gia sư, đưa các vị tới trước cử nhà của Phương sư đệ.”
“Mời các vị trưởng lão tự mình tiến vào!”
Khi nói, Thiệu Tâm Hà lặng lẽ nhìn bốn vị trưởng lão này.
Bốn người họ, lúc trước cùng một giuộc với Đàm Ưng, đều không muốn cứu Phương Trần.
Bây giờ muốn nói xin lỗi, lại sợ Phương Trần không mở cửa cho họ, còn đặc biệt đến tìm Hoàng Trạch, nhờ Hoàng Trạch đưa họ đi.
Nhưng Hoàng Trạch vừa mới uống rượu Tụ Xuân trong hai canh giờ, dự kiến còn phải ngủ thêm ba ngày nữa, Thiệu Tâm Hà chỉ có thể đích thân đưa họ đến đây.
Vì điều này, Thiệu Tâm Hà không có thiện cảm với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận