Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 305 - Hỏa Sát Vương

Phương pháp lần trước mình khổ tâm nghĩ ra được, căn cứ theo tiếng kiếp vân nổ vang, phỏng đoán thời gian lôi kiếp rơi xuống, lại hút Hỏa Sát Vương, tránh né lôi kiếp đã hoàn toàn bị phế...
Phương Trần nghĩ tới đây lại lo lắng.
Gã này sẽ không phải là mỗi lần mình độ kiếp xong, sẽ đi cập nhật phiên bản đó chứ?
Như vậy thật thì quá biến thái rồi!
Lại nói, không phải nói Độ Kiếp kỳ sẽ độ lôi kiếp rất nhiều lần sao?
Cứ như vậy, họ hẳn là phải biết chuyện lôi kiếp sẽ tiến hóa, tại sao không ai nói với mình chứ?
Đúng lúc này, hệ thống nói:
"Ký chủ, lôi kiếp chỉ nhằm vào một mình ngươi mà tiến hóa, cho nên không ai biết chuyện lôi kiếp có thể tiến hóa."
Phương Trần:
"?"
Nhằm vào một mình ta? ? ?
Phương Trần kêu oan trong lòng:
"Dựa vào cái gì? Chuyện này không công bằng!"
Hệ thống nói:
"Vì, nam chính là mấu chốt để cứu thế, cho nên lôi kiếp sẽ ưu đãi đặc biệt!"
"Cho nên, hệ thống đề nghị ký chủ mau chóng chọn lựa một tên khí vận chi tử may mắn, cho hắn thôn phệ ký chủ, kể từ đó, người may mắn kia sẽ thay thế ký chủ bị lôi kiếp nhằm vào, ký chủ sẽ không cần gánh chịu thống khổ này nữa."
Phương Trần:
"..."
Đây gọi may mắn sao?
Đây gọi kẻ xui xẻo mới đúng!

Hệ thống tiếp tục nói:
"Cảm giác bị thế giới nhằm vào cũng không tốt đẹp gì, hệ thống cũng hy vọng ký chủ có thể mau chóng giải thoát, tiêu dao tự tại!"
"Cho nên, hệ thống sẽ cổ vũ ký chủ cố lên, ký chủ hãy mau chóng vượt qua lôi kiếp, rồi lựa chọn một tên khí vận chi tử may mắn!"
Phương Trần nghe nói như thế, lông đỏ ngoài thân thể đều dựng đứng lên.
Rất tốt, vấn đề huyết áp thấp được chữa khỏi.
Lúc Phương Trần dự định đáp lại hệ thống, đột nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng...
Oanh!
Kiếp vân trên đường chân trời trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới của Phương Trần, nó lao tới Phương Trần, chiếu sáng thế giới ảm đạm của Phương Trần.
"Phốc!"
Phương Trần phun ra một ngụm máu.
Nhưng không thể không nói, lần này Phương Trần đã chuẩn bị đủ, không có bị đánh lén giống hai lần trước, cho nên bị thương không nghiêm trọng như vậy.
Kiếp lực tiến vào trong cơ thể cũng nhanh chóng bị hắn phóng xuất ra ngoài.
Sau đó, Phương Trần tự bạo trị thương, sau khi tỉnh lại, hắn thuần thục mở ra tất cả lực lượng, bất động chờ đợi tại chỗ.
Hắn đã nhìn ra, chỉ cần mình không chạy, kiếp lôi này cũng sẽ chỉ đánh xuống từ trên trời...
Oanh — —
Phương Trần còn chưa suy nghĩ xong, mặt đất lại lần nữa nổ ra một luồng kiếp lôi...
Phương Trần đen mặt lau miệng, nhìn hố to Xỉ Sơn trước mắt càng ngày càng sâu, màn trời cũng càng ngày càng tối đen, hắn không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói:
"Cẩu vật, ta quên mất ngay từ đầu ta cũng không có chạy."
Mắng lôi kiếp xong, hắn lại tự bạo chữa trị lần nữa.
Sau khi tỉnh lại, Phương Trần chờ kiếp lôi rơi xuống, cũng không dám nỗ lực dự đoán thời gian kiếp lôi rơi xuống, mà trước tiên tự bạo tránh né.
Hắn lo lắng, ngộ nhỡ lúc mình vừa định tự bạo nhưng chưa tự bạo xong mà bị sét đánh trúng, sau đó mình vốn là không bị sét đánh chết nhưng chết vì tự bạo, vậy có tính là bị sét đánh chết không?
Suy nghĩ này khiến cho Phương Trần không dám làm loạn, chỉ sử dụng tự bạo dùng để phục sinh!
Tuy nhiên, lôi kiếp tiếp đó lại vượt qua rất dễ.
Nói cho cùng, lôi kiếp này không phải Phản Hư kỳ, với số lực lượng nhiều như vậy trong cơ thể hắn, dù là không tự bạo, khả năng đối kháng có thể vượt qua cũng rất cao.
Rất nhanh, Phương Trần vượt qua lôi kiếp, kiếp vân chậm rãi tán đi.
Phương Trần với thân thể hoàn chỉnh, không thương không tổn hao gì, lại sạch sẽ bóng bẩy đang ngồi xếp bằng trong thung lũng Xỉ Sơn, vận chuyển Thần Thể Thượng Cổ bắt đầu thu nạp kiếp lực.
Kiếp lực, là mấu chốt nhục thân thành tiên của Thần Thể Thượng Cổ!
Cũng chỉ vào lúc lôi kiếp tán đi, hắn mới có thể bắt được đầy đủ kiếp lực lưu lại giữa thiên địa, lúc bình thường hắn cũng không gặp được...
Tuy nhiên, chuyện khiến Phương Trần rất khó chịu chính là lần này kiếp lực rất ít, lúc kiếp lực của hắn tăng trưởng chừng phân nửa, kiếp lực trong không khí đã bị hắn hút khô.
So sánh với loại cảm giác bị kiếp lực tràn ngập toàn thân, thậm chí như là sắp xé rách thân thể ở núi lửa vạn năm lần trước, thì trải nghiệm lần này quá kém!
Phương Trần biết lý do vì sao.
Lôi kiếp Phản Hư kỳ lần trước, kiếp lực còn lại khẳng định rất nhiều đối với người mới Trúc Cơ như hắn.
Nhưng lần này thực sự chỉ là lôi kiếp bình thường, hiển nhiên sẽ ít đi!
Sau khi hấp thu xong kiếp lực, Phương Trần đứng lên, lấy ra nhẫn trữ vật đặt ở bên ngoài thung lũng Xỉ Sơn trước đó, rồi lấy ra quần áo và bảo châu mặc vào.
Sau khi mặc xong, hắn bay về phía bảo thuyền Lưu Kim, phát hiện Dực Hung đang uống linh trà, rất là nhàn hạ, tuy nhiên không phải loại trà của Dư Bạch Diễm, nhưng rất hiển nhiên vẫn có hiệu quả tẩm bổ thân thể rất tốt.
Mà Lăng Tu Nguyên thì đang điêu khắc ngọc thạch của hắn.
Phương Trần thấy thế thì nhíu mày, sao không ai đến chúc mừng ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận