Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 443 - Hai Vị Thiên Tài

Một lát sau, Dư Bạch Diễm đưa mệnh đăng của Phương Trần về Mệnh Đăng Hải, còn Chân Truyền Chung thì bắt đầu có chút chấn động.
Rất hiển nhiên, nó đang sáng tạo pháp bảo mới cho riêng Phương Trần!
Lúc Chân Truyền Chung lay động, Tôn Đàm và Phí Võ bay ra ngoài đều mang theo mặt mũi thất hồn lạc phách đi trở về từ ngoài điện.
Hai người biết mình thất bại!
Nhưng không nghĩ tới sẽ thua theo phương thức này!
Phương Trần cho hai vị thiên tài này mỗi người một chân, làm cho đạo tâm của bọn họ đều trực tiếp sụp đổ.
Nhất là Tôn Đàm, vẻ mặt của nàng hốt hoảng, trong mắt đều là thất bại.
Lần trước nhìn thấy Phương Trần, Phương Trần còn cần dựa vào pháp bảo áp chế, thấy tình thế không ổn còn sẽ lập tức mở Huyền Võ Tráo ra.
Nhưng chỉ mới mấy ngày mà thôi.
Thực lực giữa hai người đã khác biệt như ngày đêm!
Nhìn thấy một màn này, Lăng Uyển Nhi ở bên cạnh vụng trộm quan sát thật lâu không nhịn được nói khẽ với Khương Ngưng Y:
"Sư tỷ, bọn họ thật thê thảm."
Khương Ngưng Y cũng thở dài một hơi, đều là người tâm cao khí ngạo, bị Phương sư huynh đạp như thế, có thể không thảm sao?
Nói như vậy, Ngô Mị bị Hám Vô Miên nhốt vào trong quan tài trái lại là may mắn nhất, chí ít hắn không có bị đả kích quá lớn!
Thiệu Tâm Hà cách gần đó thì cười nói:
"Con đường cầu đạo, gặp phải loại chuyện này không thể bình thường hơn được."
"Cho nên, lòng háo thắng phải có, nhưng lòng háo thắng này tốt nhất là chỉ so với chính mình hôm qua là đủ rồi."
"Lại nói, thời gian như sông, đằng đẵng thật dài, ai cũng không biết hôm nay ngươi mặc dù thất bại, nhưng mấy trăm năm sau, ngươi lại có thể trở thành người mạnh nhất bên trong cùng thế hệ cũng không nhất định."
Lăng Uyển Nhi biểu thị thụ giáo:
"Thật cảm tạ sư huynh chỉ điểm!"
Khương Ngưng Y cũng khẽ gật đầu.
Mà Phương Trần thấy ba người đều có chút đồng tình với hai người kia, thì lập tức xung phong nhận việc nói:
"Vậy ta đi an ủi bọn họ một chút đi."
Ba người nghe vậy thì sững sờ, chợt lộ ra mấy phần kính nể.
Tôn Đàm và Phí Võ, đều từng biểu lộ ra ác ý với Phương Trần.
Nhưng bây giờ Phương Trần lại muốn an ủi bọn họ, thật sự là lòng dạ rộng lớn!
Làm cho người kính trọng!
Viên Hạo bên cạnh thấy thế thì cười lạnh.
Giả vờ cái gì?
Dư Bạch Diễm thì âm thầm gật đầu.
Lòng dạ như thế, có thể làm thánh tử!
Lúc này, Phương Trần đi đến trước mặt Tôn Đàm và Phí Võ, quan tâm đầy đủ hỏi thăm:
"Phí sư đệ, Tôn sư muội, ta là chân truyền mới của bản tông Phương Trần, có chuyện thương tâm gì có thể nói với ta!"
Lời này vừa nói, tâm thái sắp sụp đổ của Phí Võ và Tôn Đàm trực tiếp nổ tung.
Mọi người:
"..."
Dư Bạch Diễm mặt không thay đổi lau đi câu nói vừa nói ở trong lòng...
...
Sau khi Phương Trần an ủi Phí Võ và Tôn Đàm, hắn bắt đầu chờ đợi Chân Truyền Chung chế tạo xong Ấn Chân Truyền Đạm Nhiên.
Chỉ là, qua hơn nửa ngày, Chân Truyền Chung này lại không đưa ra ấn Chân Truyền, ngược lại là một mực chấn động, không có chút dấu hiệu dừng lại nào...
Thấy thế, Dư Bạch Diễm gắt gao nhăn lông mày lại.
Chỉ khắc cái tên, những năm qua đều là thời gian không đến mấy hơi là hoàn thành...
Hiện tại cũng gần nửa ngày trôi qua, Chân Truyền Chung đang làm gì?
Phương Trần thấy Chân Truyền Chung chậm chạp không có động tĩnh, định đi hỏi thăm một chút.
Hắn tò mò tiến đến bên cạnh Thiệu Tâm Hà, dò hỏi:
"Thiệu sư huynh, Ấn Chân Truyền của ngươi như thế nào, cho ta xem một chút!"
Thiệu Tâm Hà thấy thế thì lấy Ấn Chân Truyền ra, cười nói:
"Ngươi tự xem đi."
Ấn này là một khối ngọc trắng vuông vức, đại khái cỡ bàn tay người trưởng thành, viết ‘chân truyền Đạm Nhiên’, mà ở chính diện đại ấn thì khắc ba chữ to Thiệu Tâm Hà.
Sau khi Phương Trần xem xong, phát giác thứ đồ chơi này cũng không có gì đặc biệt, bèn trả lại cho Thiệu Tâm Hà, lại nói Khương Ngưng Y lấy Ấn Chân Truyền Đạm Nhiên của nàng ra.
Sau khi lấy được đại ấn Chân Truyền Đạm Nhiên có khắc tên Khương Ngưng Y, Phương Trần trầm mặc.
Quả thật như Ngô Mị nói, những Ấn Chân Truyền Đạm Nhiên này giống nhau như đúc, chỉ là khắc tên không giống nhau mà thôi.
Sau đó, Phương Trần trả lại Ấn Chân Truyền của Khương Ngưng Y, hỏi:
"Thứ này có thể làm được gì?"
Thiệu Tâm Hà cười nói:
"Ấn này là căn cứ vào tư chất của mỗi vị chân truyền mà chế tạo, có thể trợ giúp mỗi một vị chân truyền tăng lên năng lực ngộ đạo, Hám trưởng lão, tông chủ, mỗi người bọn họ năm đó đều là một đời chân truyền, cũng có Ấn Chân Truyền của mình, cũng bởi vậy mượn dùng Ấn Chân Truyền ngộ ra được đạo của mình!"
Thời của Dư Bạch Diễm, là Thiệu Ẩn làm thánh tử, Dư Bạch Diễm là chân truyền, còn Hoàng Trạch thì có địa vị không khác Phí Võ lắm.
Mà Hám Vô Miên mặc dù là trưởng lão, nhưng kì thực tuổi tác còn lớn hơn Dư Bạch Diễm nhiều, hắn cũng là chân truyền núi Xích Tôn vào thời của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận