Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 227 - Quy Củ

Ai có thể chịu nổi chứ?
Tuy nhiên, sau khi ngạc nhiên xong, hai mắt của Dư Bạch Diễm lại phát sáng lên, sau đó cười ha ha:
"Thao Tích tiền bối, Tiên Vương của sơn mạch Thương Long đã coi trọng thiên tài tông ta như thế, không bằng từ ngày hôm nay, Phương Trần bắt đầu tiến vào sơn mạch Thương Long, nỗ lực để kế thừa vị trí tân vương?"
Sơn mạch Thương Long hiện nay tuy là thế yếu, nhưng năm đó lại là công thần bỏ ra nhiều công sức vì sửa chữa vận mệnh của nhân tộc, nội tình tất nhiên rất cường đại.
Cho dù nội tình của bọn họ tám chín phần mười đều là bảo vật yêu tộc, nhưng mà nếu có thể cho Phương Trần tất cả những bảo vật nhân tộc còn lại, vậy thì kiếm bộn rồi!
Nghe vậy, Thao Tích ngày bình thường có phần chậm chạp, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được gấp gáp.
"Làm càn!"
"Hắn, hắn là nhân tộc, sao có thể làm tân vương tộc ta?"
Dư Bạch Diễm cười vô cùng vui vẻ:
"Có gì đâu, chúng ta cũng không ngại."
"Không thể!"
Thủ Sơn hừ lạnh một tiếng, tức giận đến mức vòi voi thẳng đứng.
Sắc mặt của Vĩ Thiện và thụ tinh cũng trở nên ngột ngạt.
Tuy bọn họ muốn dựa theo quy củ của tổ tông để tuyển ra tân vương, nhưng bọn hắn cũng không thể nào bảo thủ đến mức tuyển nhân tộc đảm nhiệm tân vương.
Bọn họ dùng trăm phương ngàn kế muốn giữ Dực Hung lại, trọng yếu nhất là bởi vì Dực Hung có huyết mạch đế phẩm.
Dực Hung như vậy, lại thông qua quy củ mà tổ tông lưu lại, thuận lý thành chương trở thành tân vương, như thế tốt đến mức không thể tốt hơn.
Nhưng nếu như quy củ tổ tông tuyển chọn con người. . .
Vậy quên đi!
Nên vi phạm vẫn phải vi phạm!
Sau đó, Dư Bạch Diễm vui tươi hớn hở cười nói:
"Thao Tích tiền bối, thần niệm Tiên Vương đã thừa nhận Phương Trần, các ngươi lại không muốn Phương Trần đảm nhiệm tân vương, vậy hiện tại các ngươi hẳn là có thể thả Dực Hung đi rồi nhỉ?"
Dư Bạch Diễm cảm thấy tương đối hài lòng với loại cục diện này.
Sơn mạch Thương Long có địa vị đặc thù, có thể không vạch mặt với bọn hắn thì không vạch mặt!
"Được thôi."
Thao Tích bị đè nén nói.
Sự tình diễn biến như thế, nếu như hắn nhất định phải ép Dực Hung ở lại theo quy củ, gã mang một bụng ý nghĩ xấu như Dư Bạch Diễm tuyệt đối sẽ bắt bọn họ thừa nhận Phương Trần.
Nếu như bọn họ không thừa nhận Phương Trần, vậy cũng không có lý do giữ Dực Hung lại!
"Được!"
Dư Bạch Diễm lập tức nói:
"Như vậy Thao Tích tiền bối, lời xin lỗi Phương Trần vừa nói đâu?"
Thao Tích thở dài một hơi, lập tức nhìn Phương Trần:
"Phương tiểu hữu, ngươi muốn lễ vật gì?"
Phương Trần ôm quyền nói:
"Tiền bối, có thi cốt của cửu yêu không?"
Tổ Huyết Cổ Hùng rất có ích với thực lực của hắn. Lúc hóa thân thành Hồng Mao Hùng, Phương Trần có thể rõ ràng cảm giác được trình độ chắc chắn của Thần Thể Thượng Cổ tăng lên một bậc.
Còn có, nguyên nhân càng quan trọng hơn là hắn có thể cảm giác được thứ đồ chơi này rất có ích cho việc vỡ vụn đạo cơ của hắn!
Nếu đã như vậy, hắn khẳng định muốn càng nhiều thi cốt Cửu Yêu, mau chóng gom góp đủ chín huyết mạch đế phẩm, cuối cùng hội tụ thành huyết mạch Vạn Yêu Tổ Nguyên!
Thao Tích khẽ lắc đầu, nói ra:
"Yêu thú Cửu tộc vốn không thích sơn mạch Thương Long, cho nên yêu thú Cửu Tộc ở chỗ này vốn đã cực ít, mà hài cốt thì cũng tương tự, không nhiều, cho dù có thì cũng quá trân quý, không thể đưa cho ngươi."
"Hơn nữa, nói đi phải nói lại, trong tay ngươi không phải đã có hài cốt Yêu Đế của Cửu Trảo đại nhân rồi sao?"
Phương Trần đã giết Cửu Trảo, trong tay có hài cốt Yêu Đế là chuyện không thể bình thường hơn được.
"Tiền bối, trong tay của ta có cái gì, là dựa vào ta tự cầm về, ngài cũng không có quyền can thiệp đúng không?"
Phương Trần mỉm cười.
Thao Tích nghe thấy lời phách lối này thì nhíu mày.
Dư Bạch Diễm thì quát lớn Phương Trần:
"Sao có thể nói chuyện với Thao Tích tiền bối như vậy? Trước khi Lăng tổ sư bế quan đã dặn dò chúng ta, muốn ngươi phải lễ độ với trưởng bối. Nếu để Lăng tổ sư biết được bộ dáng này của ngươi, hắn khẳng định sẽ tự mình đến sơn mạch Thương Long giáo huấn ngươi."
Nói xong, hắn lấy ra một tòa núi Xích Tôn cỡ nhỏ, nói:
"Đây là thần niệm của Lăng tổ sư biến thành, nhanh, xin lỗi tổ sư."
Phương Trần vội vàng sợ hãi ôm quyền:
"Vâng, tông chủ."
"Tổ sư, ta sai rồi, ta không nên vô lễ với Thao Tích tiền bối."
"Thao Tích tiền bối, ta sai rồi, xin ngài tha thứ!"
Hám Vô Miên nghe được lời nói này thì không nhịn được bật cười, mà tứ đại yêu thú thì xanh cả mặt.
Nhất là Thao Tích, dù hắn hàm dưỡng sâu đậm, giờ phút này cũng không nhịn được muốn chửi má nó.
Hai người này rõ ràng đang kẻ xướng người hoạ dùng thần niệm Lăng Tu Nguyên lưu lại uy hiếp hắn!
Đây là đang ám chỉ hắn, nếu như hắn còn dám nói gì, Lăng Tu Nguyên sẽ đến sơn mạch Thương Long tự mình xuất thủ, nhận quà tạ lỗi thay Phương Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận