Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 507 - Ích Kỷ

Nói đến đây, nụ cười của Thiệu Tâm Hà hơi đông cứng lại, ánh mắt lộ ra một chút u ám... Thấy vậy, Phương Trần biết Thiệu Tâm Hà đã nghĩ đến quyết định của chính mình. Dù sao Thiệu Tâm Hà cũng vô cùng tài năng, nhưng hắn lại muốn tìm tộc Minh Linh Thiên Hồ để có thể báo thù cho cha mẹ mình. Với tính cách của Thiệu Tâm Hà, Hắn ta phải biết rằng đây là hành động vô trách nhiệm đối với thiên chức của hắn! Nghĩ đến đây, Phương Trần vỗ vỗ bả vai Thiệu Tâm Hà, cười nói:
“Câu này sư huynh nói rất đúng, nhưng một người sinh ra vốn không có xiềng xích, thế nên cũng không phải mặc định rằng bản thân cần mang quá nhiều trọng trách. Ngươi, trước hết nên là chính ngươi, sau đó mới là thiên kiêu của Đạm Nhiên tông, rồi mới là chân truyền của Xích Tôn sơn.”
Thiệu Tâm Hà hơi giật mình, sau đó hắn cười khổ nói:
“Sư đệ nói phải lắm.”
Hiển nhiên, tuy miệng đã đồng ý với Phương Trần nhưng thực tế trong lòng Thiệu Tâm Hà chẳng thể lung lay bởi đôi ba câu nói ấy. Thấy vậy, Phương Trần cũng định nói thêm vài câu để thuyết phục Thiệu Tâm Hà có thể buông bỏ bớt đi gánh nặng tâm lý. Nhưng vì để ngăn chủ đề này tiếp tục, Thiệu Tâm Hà lập tức chuyển đề tài nói:
“Đây là một số món quà nhỏ ta đã chuẩn bị cho ngươi, cũng có thể coi như đây là một món quà chúc mừng của sư huynh để chúc mừng ngươi đã chính thức trở thành chân truyền!”
Thiệu Tâm Hà nói rồi lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Phương Trần. Phương Trần sững sờ, vô thức đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn. Sau khi dùng thần thức quét qua chiếc nhẫn một lượt, hắn liền trợn mắt há mồm. Bên trong chiếc nhẫn này rực rỡ muôn màu, chiếu sáng chói lòa. Bên trong đó, đủ loại linh thạch, tiên dược, ngọc giản chất đống như một ngọn núi nhỏ, những thứ này kể cả là tu vi Kim Đan, Nguyên Anh hay Hóa Thần thì đều có thể dùng được. Nhất là ở chỗ mà dược liệu xếp chồng lên nhau, Phương Trần có thể thấy rõ ràng một số dược liệu bên trong có lợi ích rất lớn đối với Thần tướng khải giáp, còn có một số dược liệu dùng để luyện thể... Rõ ràng, việc tặng chiếc nhẫn này, Thiệu Tâm Hà cũng đã tốn rất nhiều công sức đi tìm kiếm góp nhặt khắp nơi. Phương Trần sửng sốt:
“Sư huynh, huynh gọi đây là món quà nhỏ sao?”
Thiệu Tâm Hà cười nói:
“Mấy thứ này đều không to lớn gì cho cam, tất nhiên đây có thể gọi là món quà nhỏ rồi.”
Phương Trần:
“... Huynh nói cũng có lý.”
Sau đó, Phương Trần muốn trả lại chiếc nhẫn cho Thiệu Tâm Hà:
“Sư huynh, có đạo lý gọi là không có công thì không hưởng lộc.”
Nhưng Thiệu Tâm Hà lại từ chối Phương Trần, nói:
“Sư đệ, ngươi cứ yên tâm nhận lấy, dù sao những tài nguyên này ta cũng không phải đưa cho ngươi một cách miễn phí đâu. Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể gánh vác được trách nhiệm là thánh tử của Đạm Nhiên tông.”
Khi Phương Trần nghe thấy lời này, ngón tay hắn khựng lại, sau đó hắn đột nhiên cất chiếc nhẫn đi và nói:
“Được, đệ nhất định sẽ như huynh kì vọng.”
Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì mỉm cười hài lòng...
Khi đi ra khỏi Thanh Phong các, Phương Trần mân mê chiếc nhẫn trữ vật mà Thiệu Tân Hà đưa cho hắn, thở dài. Mặc dù khi nói ra điều này có cảm giác không còn mặt mũi, nhưng Phương Trần cảm thấy rằng bản thân hắn nhận những món bảo vật này, không phải là hắn đang tự giúp đỡ chính bản thân mình, mà là hắn đang giúp Thiệu Tâm Hà giảm bớt cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
“Về chuyện ta nắm giữ những tài nguyên này...”
Phương Trần liếc nhìn chiếc nhẫn trữ vật dưới ánh mặt trời, lập tức nói:
“Nhất định ta phải dùng chúng một cách thật tốt, chỉ có như thế ta mới không phải hổ thẹn với Thiệu sư huynh.”
Sau khi trở về động phủ, Phương Trần lấy ra ngọc giản mà Thiệu Tân Hà để lại trong nhẫn ra xem xét. Những tài nguyên khác, hắn đã nghĩ đến ra nên dùng chúng như thế nào rồi. Hiển nhiên là để cho người trong gia đình hắn sử dụng! Chỉ có vài viên ngọc giản này mới khiến Phương Trần khá tò mò. Nhìn lướt qua thì hắn cảm thấy nó rất giống công pháp! Vậy là, Phương Trần dán vài viên ngọc giản lên trán, nhưng bất kể là dùng viên nào đi chăng nữa thì cái mà Phương Trần nhìn thấy cũng là một hình ảnh có rất nhiều màu sắc mơ hồ kết thành một cục. Không có thu hoạch gì mới hết! Dực Hung và Nhất Thiên Tam cùng nhau ghé sát lại nhìn:
“Trần ca, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Ngươi nhìn thử xem đi, sau đó nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì.”
Phương Trần ném viên ngọc giản cho Dực Hung. Dực Hung dán viên ngọc giản lên trán, nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung vào nó. Một lúc sau, hắn ta mở mắt ra và nói:
“Ta trông thấy năm con voi, còn có biển mây và ánh sao... Ồ, ta hiểu rồi, năm con voi giống như ngũ hành, biển mây giống như đan điền, ánh sao giống như huyệt vậy! Ta đoán đây hẳn là ngọc giản dùng để đề cao năng lực sử dụng linh lực.”
Dực Hung vừa nói, vẻ mặt hắn ta vừa lộ ra một chút vẻ tự hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận