Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 236 - Hắn Nói Thế Nào?

“Vâng.”
Nghe vậy, Trương Thiên đứng dậy lùi lại, rồi quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Phương Trần, Trương Thiên không vội vàng chạy về Thiên Huyền Phong, mà là thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cười một tiếng, lẩm bẩm nói:
“Năm năm mà thôi, chớp mắt một cái là qua, có thể tiếp nhận được.”
Sau đó, Trương Thiên định đi gọi Phương Nhiên.
Về mối quan hệ yêu hận tình thù của hai anh em này, Trương Thiên không có ý định nhúng tay vào, thành thật làm một người truyền lời là được.
Nhưng ngoài ý muốn của hắn, thân ảnh Phương Nhiên xuất hiện ở cách đó không xa.
“Ngươi đã đến?”
Thấy thế, Trương Thiên cau mày, gia hỏa này nghĩ thông suốt rồi?
“Ừm.”
Phương Nhiên gật đầu:
“Hắn nói thế nào?”
“Hắn nói hắn muốn tìm ngươi.”
Trương Thiên nhìn về phía phòng của Phương Trần chép miệng.
“Được, cảm ơn.”
Phương Nhiên mặt không đổi sắc gật đầu, sau đó đi tới trước cửa phòng Phương Trần, gõ cửa.
Trương Thiên thấy thế, biết mình không nên ở đây, tranh thủ thời gian chuồn đi.
“Ai?”
Sau khi Phương Nhiên gõ cửa, âm thanh của Dực Hung truyền đến.
“Phương Nhiên!”
Phương Nhiên chậm rãi nói.
Vừa mới nói xong.
Cửa từ từ mở ra.
“Vào đi.”
Âm thanh Phương Trần truyền đến.
Phương Nhiên bước một chân vào.
Vừa bước vào sân nhỏ, Phương Nhiên đã cảm giác được một luồng sát khí khóa chặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phương Trần đang ngồi ở trong sảnh, ánh mắt trầm tĩnh thâm sâu, để bên cạnh rìu Long Ám, lưỡi sắc nhàn nhạt lóe sáng, phảng phất sẽ bị chém giết trong giây tiếp theo.
Mà trên người Phương Trần, một luồng khí thế mạnh mẽ, và một tia sáng đỏ nhàn nhạt trên làn da của hắn, khiến cơ thể Phương Nhiên cứng đờ, trong mắt hoảng sợ.
Khiến hắn khiếp sợ, không phải là tu vi của Phương Trần, mà là Khải Giáp Thần Tướng của Phương Trần!
Thân là người có tư chất tốt nhất trong thế hệ trẻ của Phương gia, Phương Nhiên đã có thể vào Thiên Huyền Phong của Đạm Nhiên Tông, hắn biết màu sắc này của Khải Giáp Thần Tướng có nghĩa là gì.
Thần Tướng Đạo Cốt!
Giờ phút này, ánh mắt Phương Nhiên nhất thời ngưng trệ, thấp giọng nói:
“Phương Trần, tư chất của ngươi làm sao có thể cường đại như vậy?”
Phương Trần không đáp lại hắn, mà bình tĩnh nói:
“Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi không nên gọi thẳng tục danh của ta.”
Khoảnh khắc hắn thấy Phương Nhiên, sự chán ghét theo bản năng từ trí nhớ dâng lên.
Nguyên chủ rất ghét Phương Nhiên!
Phương Nhiên trì trệ, lập tức hít sâu một hơi:
“Phương Trần, từ trước đến giờ đều gọi như như vậy, sớm đã thành thói quen rồi.”
“Ha ha!”
Phương Trần cười lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi nói:
“Ngươi có biết hiện ta có thể lập tức giết ngươi không?”
“Giết chết ta?”
Phương Nhiên nghe vậy, cũng không kinh hoảng, ngược lại chế nhạo:
“Phương Trần, ngươi nợ ân tình của bọn ta, còn chưa trả hết, ngươi dựa vào cái gì mà giết ta?”
“Ồ? Ngươi nói ân tình? Ân tình gì? Lấy ma đan mưu hại ta, đây gọi là ân tình sao?”
Phương Trần khẽ mỉm cười.
Phương Nhiên vừa định trả lời.
Ai ngờ, Phương Trần đột nhiên động một cái, biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trước mặt Phương Nhiên, trực tiếp đạp hắn ra ngoài.
Phương Nhiên bất ngờ bị trọng kích , khuôn mặt trong nháy mắt tái xanh, lộ ra vẻ vặn vẹo đau đớn, đồng thời cắt chặt môi, không muốn trước mặt Phương Trần kêu lên, nhưng cơ thể của hắn vẫn không tự chủ được mà ngã bay ra.
Bụp.
Phương Nhiên ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu.
Thấy thế, Phương Trần định tiếp tục nói chuyện.
Hệ thống lại đột nhiên nói:
“Đinh – –”
“Xin kí chủ đừng giết Phương Nhiên lúc này.”

Nghe thấy hệ thống đột nhiên xuất hiện phá rối, Phương Trần nhíu mày, thầm nghĩ:
“Hệ thống, ngươi làm gì vậy?”
“Dựa vào đâu mà ta không được giết tiểu tử này?”
Mặc dù, hắn vốn không có ý định giết Phương Nhiên, nhưng Phương Nhiên hắn có tác dụng khác.
Nhưng, khi đối mặt với sự can thiệp của hệ thống, Phương Trần cảm thấy khó chịu.
Ngươi trợ giúp đứa con của trời thì thôi đi, sao đến cả Phương Nhiên ngươi cũng muốn cứu?
Hệ thống tiếp tục nói:
“Trước tiên ký chủ có thể để Phương Nhiên và Vô Danh trở thành huynh muội rất thân thiết, chờ đến lúc Vô Danh không cách nào dứt bỏ tình cảm với Phiên Nhiên, sau đó ở trước mặt Vô Danh, đến rút xương luyện hồn của Phương Nhiên, tra tấn hành hạ đến chết.”
“Bằng cách này, Vô Danh sẽ bị kích thích nhận được hận ý càng lớn hơn!”
Phương Trần:
“...”
Ta thật sự phục ngươi đó hệ thống.
Diêm vương sống phải không?
Phương Trần đem dặn dò của hệ thống quên sạch sành sanh, nhìn về phí Phương Nhiên đang thống khổ đứng dậy, đi tới.
Phương Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phương Trần, nghiến rằng nghiến lợi nói:
“Phương Trần, ngươi muốn giết thì cứ việc giết.”
“Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta mà chết, ngươi cũng đừng hòng sống tốt.”
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ cần mình chết ở trong phủ đệ của Phương Trần, như vậy, Phương Trần là giết hại đệ tử tông môn, làm trái môn quy.
Hơn nữa, ở Phương gia, một nhà Phương Trần chắc chắn cũng sẽ bị phạt nặng.
Nếu hắn đã không đánh lại được Phương Trần, vậy hắn sẽ liều mạng đọ sức với Phương Trần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận