Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 54 - Tức Giận

Có tên hồi đáp:
“Ngươi yên tâm đi, nơi này không có người mới, mọi người đều là tay lão luyện đều biết hắn, chúng ta sẽ không trộm hắn.”
Người nọ nhất thời tức giận nói:
“Thằng khốn, ta biết ngươi không có kinh nghiệm, ngươi không cướp hắn còn chưa đủ mà còn phải tránh hắn ra, lỡ như hắn đi qua chỗ ngươi rồi nói trong nhẫn trữ vật của hắn đã mất đồ thì sao?”
“Lão đại, chuyện này không đến mức đó chứ? Đồ trong nhẫn trữ vật căn bản không cướp được!”
“Mẹ kiếp! Ngươi họ Phương hay hắn họ Phương? Ngươi quyết định hay hắn quyết định?”
“Hắn đáng sợ như vậy à? Mọi người không nghe nói Phương gia rất hận hắn sao? Bằng không tại sao hắn ngay cả nô bộc cũng không có?”
“Thật ghê tởm, hắn không phải cũng họ Phương sao? Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, gia tộc hắn có thể bỏ qua sao?”
“Chuyện này được rồi! Nhân tiện chúng ta có cần thông báo cho mấy kẻ buôn bán và lừa gạt kia không?”
“Ngươi không cần đi, họ tinh mắt hơn so với ngươi sớm đã tránh đi rồi!”

Khi Phương Trần đến Đạm Nhiên Dược Phường, hắn nhìn xuống chiếc nhẫn và thở phào nhẹ nhõm.
May mà chính mình tinh mắt!
Hắn nghĩ mình vừa mới đặc biệt chọn mấy con đường nhỏ không người mới mười phần an toàn đi tới Đạm Nhiên Dược Phường trước mắt!
“Ta đã tránh được một kiếp!”
Trong lòng Phương Trần tự giơ ngón tay cái lên.
Sau khi đi vào trong đó, một gã sai vặt áo vải tiến lên cười hỏi:
“Vị tiên sinh này cần cái gì?”
“Hắc Ngọc Chi hai trăm năm!”
Phương Trần nói.
“Vâng!”
Gã sai vặt áo vải gật đầu rồi xoay ngươi đi lấy Hắc Ngọc Chi cho Phương Trần.
Mà tại thời điểm Phương Trần ngửi được mùi hương của dược phẩm, trong bóng tối một lão già mặc áo gấm híp mắt nhìn về phía tay của Phương Trần.
Chờ khi lão ta thấy rõ chiếc nhẫn trữ vật đó trên tay Phương Trần, ánh mắt lão liền sáng lên.
“Lão gia gia ngươi sao vậy?”
Bên cạnh ông ta có một thiếu nữ xinh đẹp, nàng thấy bộ dáng lão giả liền nhịn không được hỏi.
Lão giả hất cằm chỉ hướng Phương Trần hưng phấn nói:
“Nhẫn Xích Tôn Sơn.”
“Xem ra có quý nhân tới rồi!”
Thiếu nữ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhất thời phát ra vài phần kinh hỉ nói:
“Gia gia nói thật sao?”
“Chúng ta đi, gia gia mang ngươi qua gặp hắn, không chừng hắn có thể giúp ngươi vào Đạm Nhiên Tông.”
Lão giả vừa muốn đứng dậy, kết quả sau khi lão thấy rõ khuôn mặt của Phương Trần, lão lại vội vàng giữ chặt thiếu nữ nói:
“Ngươi chờ một chút đừng vội đi!”
“Lão gia gia, tại sao lại như vậy?”
“Hắn là Phương Trần!”

“Gia gia, hắn là Phương Trần thì sao?”
Thiếu nữ có chút mơ hồ không hiểu rõ tình huống.
Nàng chưa từng ở Ngoại môn nên cũng không biết thanh danh của Phương Trần.
“Thấm Nhi, ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại chúng ta không thể đi…”
Lão giả lắc đầu không giải thích nhiều.
“Vâng ạ.”
Khuôn mặt ngọc của Trữ Thấm Nhi thoáng nét buồn bã.
Lão giả cũng thở dài một hơi.
Hai người thật vất vả mới chờ được một người có khả năng ở Xích Tôn Sơn Nội môn Đạm Nhiên Tông, nhưng họ lại không ngờ hắn là Phương Trần.
Lão giả này tên Trữ Hà.
Trữ Hà là người của Đấu viện Ngoại môn Đạm Nhiên Tông, quanh năm lão chỉ ở ngoại môn nên đương nhiên lão biết được danh tiếng của Phương Trần.
Lão biết rằng cho dù mình cầu xin ai cũng được nhưng nhất quyết không thể là Phương Trần, nếu không lão nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng khi Trữ Hà thu hồi bước chân, lão lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cháu gái, trong lòng lão cảm thấy đau xót.
Chẳng qua là họ lãng phí thêm một ngày!
Cháu gái của Trữ Hà là Trữ Thấm Nhi, từ ngày sinh ra nàng đã không thể tu luyện.
Nàng không có linh căn thì cũng thôi đi.
Nhưng Trữ Hà biết, thời điểm Trữ Thấm Nhi khảo nghiệm linh căn, rõ ràng nàng đã hiển lộ ra một tư chất cực kỳ tốt, nếu nàng được dốc lòng bồi dưỡng, tương lai chắc chắn nàng có thể trở thành một tu sĩ Kim Đan.
Tuy nói tại toàn bộ Tu tiên giới tu sĩ Kim Đan cũng không được tính là cường đại, nhưng đối với tổ tông Trữ gia trước giờ chỉ có một tu sĩ Trúc cơ Cửu phẩm mà nói thì…
Một tu sĩ Kim Đan tương lai cũng đủ để làm cả nhà họ Trữ phấn chấn.
Thế nhưng người có linh căn tốt nhất là Trữ Thấm Nhi đã xảy ra một chuyện kì lạ.
Nàng không thể tu luyện!
Từ khi Trữ Thấm Nhi tám tuổi đến nay đã là mười tám tuổi, nàng vẫn không cách nào tu luyện, việc này khiến Trữ Hà vô cùng lo lắng.
Lão đã đi khắp nơi tìm người thậm chí còn tìm cả trưởng lão nội môn để nhờ vả nhưng họ đều không giải quyết được vấn đề của Trữ Thấm Nhi, mọi người đều nói nàng không thể tu luyện.
Trữ Hà chỉ có thể đem hy vọng đặt trên những vị đại năng có quyền lực nhất tông môn.
Đáng tiếc những vị đại năng này đều như Thần long thấy đầu không thấy đuôi, lão tìm mãi cũng chẳng thấy.
Hiện tại Phương Trần lại có trong tay nhẫn Xích Tôn Sơn, hắn chính là đại nhân vật gần đây nhất mà Trữ Hà gặp được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận