Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 13 - Tự Mình Đem Qua

“Ta nghe nói một tu sĩ lợi hại thì gặp qua một lần sẽ không quên được!”
Nghe vậy, thiếu niên lập tức cười lạnh nói:
“Đừng sợ, Phương lão cẩu tu vi kém, hơn nữa còn hơn chúng ta mười mấy tuổi, đầu óc khẳng định cũng không bình thường, không thể liếc mắt đã nhớ rõ dáng dấp của tất cả chúng ta.”
“Vậy thì tốt rồi!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh hơn, rời khỏi nơi này.

Trước cửa phủ đệ xa hoa nhất ngoại môn, bên cạnh con sư tử bằng vàng ròng, Phương Trần đang đứng trầm mặc.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể phát ra một tiếng than thở:
“Xem ra nhân duyên của ta thật sự không tốt…”
Sau đó, Phương Trần tiến lên phía trước, nhìn xem bốn người mới chạy đi để lại vật gì.
Phải gọi người đưa trả lại mới được!
Mà xích lại gần quan sát, Phương Trần lại ngây ngẩn cả người.
Đây là một khung đàn tranh!
Phương Trần cúi người, trông thấy dưới góc phải đàn tranh có ba chữ mạ vàng lớn: Hoa Kỳ Dung!
Chữ viết thanh tú đẹp đẽ mang theo ý tứ dịu dàng, nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện bên trong ẩn chứa uy thế.
Đây là đàn tranh của trưởng lão Hoa Kỳ Dung phòng luyện đan!
Có thể nói ở Đạm Nhiên Tông, không ai là không biết, không người không hay về danh tiếng của Hoa Kỳ Dung.
Không chỉ vì trình độ luyện đan mà còn bởi khuôn mặt của nàng.
Nghe nói người nào đã gặp qua Hoa Kỳ Dung đều say như điếu đổ!
Nghĩ tới đây, Phương Trần liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, đầy trịnh trọng nói:
“Đàn tranh này lại quan trọng như vậy, xem ra không thể để cho người khác đưa tới, ta phải tự mình đem qua!”
Vì sư môn trưởng bối mà làm tròn nghĩa vụ là việc nằm trong phận sự của đệ tử!
Nhưng khi Phương Trần dự định cầm lấy đàn tranh, chẳng biết tại sao ngón tay lại xúc động muốn gảy dây đàn?
Dù sao hắn cũng vừa mới được hệ thống trợ giúp học xong đàn tranh!
Nhưng khi ngón tay Phương Trần sắp duỗi ra lại bỗng nhiên dừng lại!
“Không ổn, có vấn đề!”
Tia lí trí cuối cùng trong lòng hắn bỗng nhiên thét lên ầm ĩ.
Hắn nhận ra chuyện này là một âm mưu.
Sở thích ăn vạ của hắn sớm đã như ‘mỹ danh’ lan truyền khắp thiên hạ, bằng không trước phủ cũng không đến mức một bóng ma cũng không có.
Sao mấy sư đệ sư muội này lại đột nhiên đi ngang qua chỗ mình?
Hơn nữa, nếu là tu sĩ bình thường thì tay phải rất chắc, chúng lại đang cầm đồ của trưởng lão, sao có thể vô duyên vô cớ làm rơi đàn tranh ngay trước phủ hắn?
Mà bản thân hắn vừa thấy đàn tranh lại có dục vọng mãnh liệt muốn gảy đàn?
Không đúng! Chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng!
Tại một khắc cuối cùng khi Phương Trần thu tay lại, dường như trong lòng có cảm giác, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn xuống dưới chân núi…
Chỉ thấy một thân ảnh thiếu nữ váy lam xinh đẹp, đang dạo bước đi tới, khuôn mặt tinh xảo mặc dù mang theo vài phần non nớt nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất đơn sơ thoát tục, không bao lâu sau chắc hẳn sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành…
Người tới chính là Khương Ngưng Y.
Thấy Khương Ngưng Y, đại não Phương Trần như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt nhìn ra được chỗ quái lạ…
Chân tướng chỉ có một!
Hệ thống dựa vào thủ đoạn mà chính hắn cũng không biết, nó an bài đàn tranh từ trên trời rơi xuống để hắn ngẫu nhiên trình diễn, dùng huyền âm ma mị nhất định sẽ làm Khương Ngưng Y kinh ngạc.
Đến lúc đó thiếu nữ tất nhiên cảm mến, sau đó bỏ ra công sức tìm hiểu. Chính mình còn không cách nào ngăn cản được sự quyến rũ của mình, thiếu nữ đó chắc chắn sẽ sa vào lưới tình.
Mà khoảnh khắc này tình cảm mà nảy mầm, tơ tình thêu dệt, hắn chắc chắn sẽ xong đời!
Mẹ nó!
Cái này không phải chơi đàn, cái này là muốn lấy mạng hắn!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, lưng Phương Trần đầy mồ hôi lạnh, ngón tay sắp chạm vào dây đàn như bị điện giật mà thu lại.
Hắn hít sâu một hơi.
May mắn thay, ngươi có đàn tranh từ trời rơi xuống, ta lại có đạo tâm vững như thép.
Mánh này của ngươi, ta đã nhìn thấu nên không sợ!
Phương Trần lấy lại tinh thần, trong lòng cười khinh miệt…
Chỉ với ba cái công phu mèo cào này mà hệ thống ngươi cũng muốn hại ta sao?
Đừng hòng!
Phương Trần nén lại xúc động, cầm đàn tranh đứng dậy, dự định không nói lời này xoay người rời đi, đến ý định chào hỏi Khương Ngưng Y cũng không có.
Nhưng Khương Ngưng Y đặc biệt tới tìm hắn, làm sao để hắn chạy thoát?
Nàng lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Phương Trần, vội nói:
“Phương sư huynh xin dừng bước!”
Phương Trần đang dự định sử dụng Tật Phong Bộ chạy trốn một lần nữa, nhất thời cứng đờ, giống như chạy không lại đối phương!
Trong lòng hắn thầm mắng:
“Xem như ngươi lợi hại!”
Sau đó, hắn lại thấy dung mạo như hoa tuyết của nàng gần trong gang tấc, trong lòng nhất thời rung động…
Thiên mệnh chi tử quả nhiên không tầm thường!
Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thì cũng thôi đi, thực lực và thiên phú dựa vào đâu cũng tốt như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận