Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 383 - Nhưng Rất Đáng Tiếc

Phương Trần:
"...Tổ sư nói đúng!"
Lăng Tu Nguyên cầm lấy Diễn Sắc ngọc, vận khởi linh lực thăm dò một phen, sắc mặt bình tĩnh nói:
"Đây là Diễn Sắc ngọc, nhìn thủ pháp...Ừm, hẳn là xuất xứ từ Chương gia ở Nhạn thành, giới thiệu của ngọc giản này cũng không có làm giả!"
Phương Trần nghe vậy, khẽ gật đầu, xem ra Vu Hải Long này không có gạt ta...
Chờ chút!
Phương Trần đột nhiên cảm giác được không đúng.
Chương gia ở Nhạn thành?
Hắn nhớ đến, tám tên Hóa Thần kia có người tên là Chương Dư? !
Đây thật sự là Vu Hải Long tặng sao?
Phương Trần nhất thời nhạy bén phát giác được sự tình có chút không đúng.
Sau đó, Lăng Tu Nguyên lại xem bảo bối cho Phương Trần.
"Xương ngón tay này là nhặt được trong di tích từng có chí bảo Đại Thừa xuất hiện qua?"
Lăng Tu Nguyên vuốt cằm:
"Nó là Huyết Sát ngưng tụ, đích thật là đồ tốt."
Lúc Phương Trần nghe được hai chữ Huyết Sát, nhất thời sững sờ, nghĩ đến tâm pháp Vạn Sát.
Nhưng câu kế tiếp của Lăng Tu Nguyên khiến hắn từ bỏ suy nghĩ:
"Nhưng rất đáng tiếc, Huyết Sát bên trong xương ngón tay sớm đã tiêu tán."
"Còn di tích, ta chưa nghe nói qua, ngươi giữ đi, có lẽ khí vận của ngươi hùng hồn, nói không chừng vật này thật sự có liên hệ với di tích gì đó cũng nên."
Nghe được câu khí vận hùng hồn, Phương Trần lập tức thở dài một hơi thật dài.
Vậy xem ra thứ đồ chơi này không phải vật gì tốt!
Lăng Tu Nguyên lại nói:
"Mà cái hồ lô mốc meo này, có mấy phần giống với chí bảo trong truyền thuyết - hồ lô Tiên Đằng, nhưng khẳng định không phải pháp bảo con, đây là hàng nhái, thủ pháp còn rất vụng về, thứ này có thể ném đi."
"Cửu Trọng Thiên Cương Tỏa, không tệ, đây là một loại pháp bảo áp chế linh lực vận chuyển lại tiến hành tu luyện, sau khi giải khai khóa này, có thể làm cho tu vi và tốc độ tu luyện tăng trưởng rất nhiều, ngọc giản không có lừa ngươi, ngươi tự giữ lấy."
Phương Trần lộ ra vẻ vui mừng, lập tức định cho người đưa về Phương gia đi.
Kỳ thật vừa rồi hắn đã định để vật này ở lại Phương gia, nhưng, vì chưa được Lăng Tu Nguyên giám định, hắn không dám để!
Sau đó, Lăng Tu Nguyên cầm lấy nhánh cây, kinh ngạc ồ một tiếng.
"Ồ?"
Phương Trần thấy thế, lập tức mừng rỡ:
"Tổ sư, vật này là bảo bối sao?"
"Đúng!"
Lăng Tu Nguyên gật đầu, giải thích nói:
"Tuy nói cũng không liên quan gì đến thụ tinh Yêu Đế , Uẩn Linh thụ, pháp bảo ma đạo."
"Nhưng là, nhánh cây này là một đoạn cành khô của Tiên Nhan thụ!"
Nghe nhắc tới cây cối, Dực Hung đang chơi đan dược bên cạnh, lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Ánh mắt của Phương Trần sáng lên:
"Tiên Nhan thụ là cái gì? Dưỡng nhan sao?"
Lăng Tu Nguyên lắc đầu nói:
"Phàm nhân sẽ già, là vì thân thể cũng đang già yếu, tu sĩ sớm đã thoát ly phàm thể, sẽ không già yếu, còn cần ngoại vật dưỡng nhan làn gù?"
Phương Trần sững sờ:
"Vậy tại sao ta còn gặp được không ít tu sĩ già?"
Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
"Tu sĩ lúc còn trẻ xấu xí, sẽ cảm thấy già đi càng tốt hơn, dễ dàng khiến người ta xem nhẹ dung mạo của mình, cho nên bọn họ chọn tận lực để cho mình già đi."
Phương Trần:
"..."
Ta chịu rồi!
Lần đầu tiên nghe được cách giải thích thế này.
Lập tức, Phương Trần vuốt cằm, tổ sư nói như vậy có tính là đang công kích dung mạo của sư phụ hay không nhỉ?

Lăng Tu Nguyên không biết Phương Trần đang châm ngòi ly gián trong lòng, nói tiếp:
"Tiên Nhan thụ này nghe đồn cây vốn là phàm thụ, nhưng có Đại Năng phi thăng dưới tàng cây, tiên quang rơi trên cây này, từ đó cây này đắc đạo thành yêu, một khi Đại Thừa, còn có tiên vận, từ đó gọi tên Tiên Nhan thụ."
Phương Trần lộ vẻ kinh ngạc:
"Nhánh cây này, có phải hay không rất hữu dụng không?"
Lăng Tu Nguyên nói:
"Không phải, nó không có tác dụng gì."
Phương Trần:
"..."
Vậy ngươi giới thiệu nhiều như vậy làm gì? !
"Ta chưa từng thấy Tiên Nhan thụ, nhưng một vị đồng đạo của ta nói, cây này vô cùng xấu, toàn thân cao thấp chỉ có nhánh cây, không có cành lá không có trái cây, trên nhánh cây còn dài ra đủ loại bộ dáng, như tay người, mặt người, dãy núi, đao kiếm...Rất phong phú."
Lăng Tu Nguyên nói:
"Mà trọng yếu nhất chính là Tiên Nhan thụ cực kỳ thông minh, nó khống chế lực lượng bản thân hoàn mỹ không một tì vết, lại không tiết ra ngoài chút nào, nhánh cây của nó rơi xuống, sẽ hóa thành phế phẩm trong khoảnh khắc, không hề giống cây trà, nếu là lấy được nhánh cây hay lá trà, còn có thể cầm đi pha trà uống."
"Bởi như vậy, rất nhiều cường giả cũng không thể không từ bỏ những suy nghĩ như trộm cướp nhánh cây Tiên Nhan thụ, chiếm thành nó của mình để hành nuôi dưỡng."
"Sau này, nghe nói Tiên Nhan thụ phát sinh chiến đấu kịch liệt với không ít cường giả, kết quả như thế nào thì không biết được!"
Phương Trần biết được cây này vô dụng với mình, tuy tiếc nuối, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là, Phương Trần không nhịn được cảm khái, Tiên Nhan thụ này vì phòng ngừa mình bị cầm lấy làm lá trà, đã phát huy sự thông minh của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận