Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 387 - Là Ba Hay Là Năm

Đồng thời ngay lúc đó, trên bầu trời của Đạm Nhiên Tông. Lăng Tu Nguyên đi đến trước mặt một ngọn núi lớn trôi nổi đợi một lúc lâu, sau khi không thấy ai lên tiếng thì hắn bấm quyết hô:
“Hòa Lợi, ngươi ra đây! Ta biết ngươi tỉnh rồi.”
Ầm…
Một luồng linh lực vô hình tản ra, tiếng chuông vang lên từng đợt. Một lát sau, có một âm thanh từ bên trong truyền ra:
“Vong Sinh, ngươi muốn làm gì vậy?”
Đây chính là tổ sư của Hòa Lợi, Triệu Nguyên Sinh! Cũng có nghĩa hắn ta là sư phụ của Đàm Ưng. Lăng Tu Nguyên nói:
“Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Bây giờ bức họa của Đạm Nhiên tông tạm thời không thể sử dụng được, nhưng sư chất của ta là Phương Trần muốn lên Xích Tôn thiên thê. Để làm được vậy thì chắc chắn hắn ta cần tiên tổ chỉ bảo. Bây giờ ta có một cách để làm được, đó chính là để ngươi hóa thân thành tiên tổ thhay thế vào! Nhưng mà ta nói trước, ngươi phải đọ sức cùng một bậc thực lực với sư chất của ta mới được!”
Triệu Nguyên Sinh- tổ sư của Hòa Lợi- đang cười ha ha bỗng phẫn nộ nói:
“Lăng Tu Nguyên, ngươi điên rồi à? Hắn ta hại đệ tử của ta phải đi xung quân ở chiên trường Tiêu Yêu, vậy thì ngươi cảm thấy ta sẽ chỉ bảo gì đó cho hắn ta hay sao? Ngươi có tin là ta sẽ giết hắn ta ngay tại chỗ không hả?”
Âm thanh vừa dứt, từ phía chân trời bỗng có sấm sét vang dội, mây đen bay đến mãnh liệt. Đúng ra trên trời không có một khoảng mây, bây giờ bỗng nhiên cả một vùng trời ngập trong mây đen, làm người ta bỗng nhiên có cảm giác rộn rạo, hơi có chút quỷ dị, lại đem đến cả áp lực giống như núi biển sụp đổ, cửu thiên vụn vỡ. Cảm giác này làm cho người ta hoảng sợ run rẩy. Nhưng Lăng Tu Nguyên lại làm như không thấy gì cả. Hắn mỉm cười quét mắt nhìn mây đen trên trời. Chỉ trong giây lát, tất cả mây đen trên trời bỗng ngưng lại, sau đó lặng lẽ tản dần ra bốn phía. Lăng Tu Nguyên thu hồi tầm mắt lại, sau đó hắn nhìn về ngọn núi to rồi thản nhiên nói:
“Ngươi đừng cố làm ra vẻ nữa. Nếu như ngươi thật sự quan tâm đến Đàm Ưng tới mức đó thì cũng không có chuyện lâu như vậy rồi mà ngươi không ra ngoài. Ngươi còn ở đây giả bộ cái gì hả? Bây giờ ngươi nói thẳng ra ngươi muốn gì đi.”
Ngọn núi to lớn lơ lửng trên không yên lặng một lát. Sau đó lại có âm thanh vang lên, nhưng lần này âm thanh không kèm theo sự phẫn nộ mà trở nên cực kì bình tĩnh:
“Vậy được, vậy ngươi đến Đạm Nhiên điện, nói ngươi không bằng Triệu Nguyên Sinh, sau này ta xuất quan thì ngươi phải bế quan. Sau này ta thu nhận đồ đệ thì ngươi phải bưng trà rót nước 100 năm.”
Lăng Tu Nguyên cũng là kiểu người phóng khoáng. Hắn thoải mái đáp:
"Cút!”
Triệu Nguyên Sinh lẩm bẩm:
“Nếu như ngươi không đồng ý thì ngươi đi xuống đi, đừng có ở đây làm phiền ta bế quan nữa. Mặc dù ta không biết bức họa của Đạm Nhiên tông sảy ra vấn đề gì, nhưng ta cũng nhìn ra được. Rõ ràng là ngươi muốn ta đè thấp tu vi lại, để ta làm hòn đá lót đường cho đứa con trai nhỏ của Phương gia thành danh hay sao? Cút đi, không có cửa đâu!”
Hắn quen biết Lăng Tu Nguyên cũng rất nhiều năm rồi, từ khi nhập môn đến tận nay. Thế nên hắn hiểu rất rõ tính cách của lão cẩu này! Chắc chắn Lăng Tu Nguyên biết rõ đứa con trai của Phương gia có thể chắc chắn đánh thắng bản thân hắn nếu ép xuống tu vi Kim Đan, thế nên Lăng Tu Nguyên mới bảo hắn ra ngoài. Còn lâu mới có chuyện hắn làm hòn đá lót đường cho con trai của Phương gia! Lăng Tu Nguyên thấy thế thì cũng không tỏ ra bất ngờ gì cả. Thậm chí hắn còn mỉm cười:
"Ngươi chắc chắn bản thân không đi?”
“Không đi!”
Triệu Nguyên Sinh hừ lạnh một tiếng:
“Tại sao ta phải giúp cho con trai Phương gia thành danh cơ chứ? Hắn ta cũng chẳng phải là đệ tử của ta!”
Lăng Tu Nguyên vỗ vỗ áo, nhàn nhạt nói:
“Phương Trần làm dẫn động đến Thần Tướng Trấn Ma bia, tổ tiên của hắn ta ban cho hắn ta Độ Ách thần binh. Ta cũng đã thử nghiệm qua rồi, nó có thể lấy ra không ít kiếp lực từ trên người Quang Dự. Ta dám lấy tiên hào ra để thề, việc này là có thật 100%.”
Triệu Nguyên Sinh kinh hãi:
"Cái gì cơ?”
Ngọn núi to lơ lửng yên tĩnh trong giây lát. Một giây sau, một tiếng nổ ầm phát ra! Từ bên trong ngọn núi to, một thân ảnh bay lên tận trời, sau đó hóa thành lưu quang hạ xuống trước mặt Lăng Tu Nguyên. Lưu quang tản đi, để lộ ra thân hình mặc áo bào đen, dáng vẻ tuấn tú, thân người hiên ngang của Triệu Nguyên Sinh. Triệu Nguyên Sinh nhìn về phía Lăng Tu Nguyên, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười nhàn nhạt tiêu sái:
“Đạo hữu Vong Sinh, thiên kiêu họ Phương của tông ta bây giờ đang ở đâu?”
...
“Ngươi tỉnh táo lên đi nào! Ngươi có nhìn thấy gì không? Nhìn cho kỹ rồi nói cho ta nghe xem, đây là mấy?”
Lúc này, Phương Trần đang đưa ngón tay lắc như huyễn ảnh trước mặt Dực Hung - kẻ bị hương hun làm cho mơ hồ:
"Là ba hay là năm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận