Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 42 - Đánh Bại Dực Hung

Sau đó cuộc điều tra về Dực Hung của Phương Trần đã đến kết thúc và hắn bắt đầu nghiên cứu về hệ thống của chính mình. Sau một ngày, hắn đã hiểu được cơ bản về hệ thống. Tuy hệ thống này vốn là phản nghịch, chỉ muốn phản bội ký chủ nhưng cũng không phải là một đường chết. Phương Trần biết, nếu hắn muốn sống sót dưới sự đàn áp của hệ thống chó chết này, nhất định phải sử dụng linh hoạt bug của đối phương và chỉ cần tiếp tục lấy lông cừu của đối phương là được.
Hơn nữa, bởi vì hắn chỉ có thể chết trong tay của vận may chi tử cho nên hắn hiện tại…
“Không có ai có thể đánh chết được a!”
Sâu trong lòng của Phương Trần thực ra vô cùng đắc chí. Theo một cách nào đó mà nói thì hắn bây giờ là bất khả chiến bại! Nhưng điều đó không có nghĩ là hắn có thể kiêu ngạo.
Người ta không đánh chết hắn được nhưng chỉ cần tu vi đủ mạnh để nghiền ép hắn thì nhất định có thể hành hạ hắn cả đời, như thả mình chìm vào biển sâu, mỗi ngày chết chìm ngàn vạn lần rồi tự sống lại và lại chết đuối…..
Thật đáng sợ khi nghĩ về nó!
Hệ thống cố ý để hắn sống không bằng chết!
Ngoài ra, có thể có những người mạnh muốn cắt hắn ra và nghiên cứu xem hắn không thể bị giết như thế nào. Thậm chí, rất có thể dùng hắn làm nguyên liệu luyện đan, ví dụ như cao thủ ma đạo thích uống những viên thuốc tinh chế của những tu sĩ Trúc Cơ…..
Nhỡ may có ma đạo nào đó tìm ra bí mật của hắn và giam hắn lại, vậy thì hắn sẽ phải dành cả đời để moi tim, moi thận, moi Trúc Cơ cho người luyện đan, để cung cấp cho mọi người nguồn nguyên liệu luyện đan ổn định….
Nghĩ đến đây, Phương Trần không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Như vậy cũng quá đáng sợ đi!
Nhưng kinh hãi xong, trong lòng Phương Trần đột nhiên nhảy lên, trong đó hiện ra một ý tưởng táo bạo——
Không đúng a!
Vậy thì những người khác có thể dùng chính họ để luyện đan, vậy hắn có phải là cũng có thể dùng chính mình…. huh?
“Đây có thể coi là ra nhập ma đạo không? Không thể nào….”
Phương Trần xoa xoa cằm, chỉ cảm thấy cách nghĩ này cũng không phải là không có khả năng!
Đương nhiên!
Trước khi đi đến đường cùng, Phương Trần vẫn quyết định không làm điều này!
Mỗi ngày đều làm mình mấy đao thì thật khó chịu a?
Sau đó, Phương Trần tạm thời gác lại ý tưởng này.
“Hiện tại bên phái Tiêu Thanh cuộc đấu sinh tử không cần phải lo lắng nữa…”
Phương Trần sờ sờ cằm:
“Còn về phần của Khương Ngưng Y bởi vì ta diễn rất giỏi nên chắc nàng ta cũng không có tình cảm thật lòng với ta đâu.”
Mặc dù đánh bại Dực Hung sẽ khiến cô trở lên tỏa sáng nhưng vì trước đây diễn quá tốt cho nên điều đó đã khiến Khương Ngưng Y cho rằng cô là người có tính khí rất tệ.
Vấn đề không lớn, lợi thế vẫn còn đó.
Hệ thống không thể giết hắn được!
Sau đó Phương Trần vỗ mông đứng dậy:
“Ta đi nghỉ ngơi đây, ngươi có thể ngủ ở hậu viện.”
“Chờ chút, ngươi không tu luyện sao?”
Nghe vậy, người đang điều chỉnh hơi thở để chữa lành vết thương-Dực Hung, ngăn Phương Trần lại và hỏi. Trong những năm ở trong thú ngục này, hắn cũng đã gặp rất nhiều tu sĩ. Nhưng không có ai trong số đó đi ngủ cả.
Không phải ai cũng nhắm mắt vận vận khí tu luyện sao?
Tại sao Phương Trần lại là một ngoại lệ?
“Tu luyện? Tu cái rắm! Ở tuổi này thì làm sao phải tu luyện? Ở tuổi này chỉ cần chơi, biết chưa?”
Phương Trần nghiêm túc nói: “Thiên Đạo tu luyện Trúc Cơ của ta dựa trên việc chơi đó.”
“Thật sao?”
Dực Hung chấn động ngay lập tức.
“Tính tình phóng khoáng, đại đạo tự thông, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi, tại sao phải tu luyện? Ngươi là huyết mạch đế vương, cảnh giới có chút thấp cho nên mới dừng ở lại Trúc Cơ ngũ phẩm, ai!”
Phương Trần khinh thường lắc đầu, sau đó phất tay áo rời đi. Nhìn bóng lưng rời đi của Phương Trần, rồi nghĩ lại cảnh hắn đã chiến đấu hết mình nhưng không thể thắng, Dực Hung không khỏi rơi vào trầm tư…..
Một lời của thiên đạo Trúc Cơ nhất định có thâm ý!
Chẳng lẽ Phương Trần nói đúng?

Ngày hôm sau, Phương Trần vừa tỉnh lại ngoài cửa đã có người tới sửa sang lại sân, thu dọn tàn tích cho Phương Trần. Đây là những gì Hoa Kỳ Dung đã ra lệnh. Tuy nhiên những người này đều là phàm nhân! Phái tu tiên cũng không phải toàn bộ là người tu tiên, đương nhiên cũng có người phàm làm việc cho họ. Thấy vậy, Phương Trần nhờ Dực Hung giám sát còn hắn thì đi ra ngoài. Tất nhiên, Dực Hung không ở hình dáng khổng lồ đó, để không làm những người này sợ hãi. Hắn biến thành một con hổ dài một mét năm và lặng lẽ nhìn mọi người. Cũng nhờ Dực Hung nên không ai dám lười biếng.
…….
Sau khi Phương Trần ra khỏi phủ đệ, thì vận dụng Liễm Tức thuật, chuyển hóa hơi thở của mình thành Luyện Khí tầng thứ ba, yên tâm gật gật đầu, rồi đi thẳng lên đỉnh núi của Ánh Quang hồ sơn. Đỉnh núi ngoại trừ dẫn đến đường lớn bên ngoài Hải Quy đài, ngoài ra còn có nhiều nơi quan trọng đều ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận