Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 167 - Không Ổn Lắm

“Ta không sao, ngươi...”
Phương Trần định nói lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai hắn ta rồi nói:
“Cố gắng lên!”
“Vâng!”
Tiêu Thanh cúi người gật đầu, sau đó rời đi. Đợi Tiêu Thanh đi xa, Dực Hung vẫn luôn ở trên đầu vai Phương Trần nói:
“Trần ca, khi nãy ngươi làm sao thế?”
“Ta đã nói rồi, ta không sao.”
Phương Trần lắc đầu, sau đó hắn lại âm thầm gọi hệ thống ở trong lòng, nói:
"Hệ thống, ta cảm thấy phương pháp giúp đỡ Tiêu Thanh mà ngươi đề ra còn có thiếu sót, lại tốn thời gian. Ta vẫn cảm thấy sinh tử đấu tốt hơn!”
“Kí chủ không cần lo lắng dùm Tiêu Thanh. Nhiệm vụ mà hệ thống sắp xếp cho Tiêu Thanh đã là nhiệm vụ tối ưu nhất ở thời điểm hiện tại rồi. Ngoài ra, vận khí chi tử không phải chỉ có một mình Tiêu Thanh. Nếu kí chủ thật sự lo lắng, vậy thì kí chủ cũng có thể chết trong tay người khác trước, giúp đỡ họ. Làm như vậy cũng có thể giải cứu thế giới.
Nghe hệ thống nói xong, Phương Trần chỉ muốn chửi thề. Phương Trần:
“...Bỏ đi vậy.”
Phương Trần thu lại suy nghĩ trong đầu, sau đó hắn cảm thấy cực kỳ hối hận, chỉ muốn cho bản thân một cái tát. Lần này đúng thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi. Bây giờ những thứ hắn đang tự động tu luyện chỉ còn lại cái mà muội muội chưa đặt tên cho, một ngày 12 canh giờ tự động tu luyện Khải giáp thần tướng. Còn về Thôn Linh đạo pháp, mặc dù cái tên của nó nghe không hề tà đạo chút nào, nhưng đây chính là ma đạo thuật pháp.
Chiêu này cực kỳ tàn nhẫn, chuyên lấy thần hồn làm thức ăn, hơn nữa còn thích nhất lấy hồn ở cơ thể sống. Thôn phệ được thần hồn càng mới thì sức mạnh có được càng to lớn. Nhưng, không thể không nhắc tới, với tư chất của hắn liệu sau khi tu tập môn công pháp này thì có thể có được linh lực hay không? Có lẽ là có thể chứ nhỉ? Dù sao đây cũng là công pháp ma đạo, kiểu gì thì cũng có thể cứu được chính bản thân hắn chứ?
“Thật muốn tìm một người nào đó để giết thử, giết xong rồi cũng không hề có cảm giác tội lỗi.”
Sau đó, Phương Trần sờ sờ cằm, kéo Dực Hung qua.
“Trần ca, ngươi có chuyện gì à?”
Dực Hung mắt đối mắt với Phương Trần, bày ra một nụ cười cực kì thật thà.
“Không có gì cả.”
Phương Trần cười híp mắt lắc đầu. Dực Hung:
“...”
Sao hắn ta cứ có cảm giác không ổn lắm. Sau đó, Phương Trần đi cùng Dực Hung về viện. Bây giờ không còn sinh tử đấu, Phương Trần lại dồn hết sự tập trung về việc tu luyện Thần thể thượng cổ của mình! Hắn cần bắt đầu thu thập những vật cần khi tu luyện Thần thể thượng cổ, sau đó còn cần tra xem cách tu luyện bước tiếp theo của Thượng cổ thần khu. Nhưng, trước khi làm những chuyện này, hắn còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm.
“Bây giờ chắc có lẽ cũng đến lượt các ngươi rồi chứ...”
Phương Trần lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật. Đây là hai chiếc nhẫn mà trước đây 8 tên oan gia Hóa Thần kì tặng hắn! Từ sáng sớm ngày hôm nay, đến tận bây giờ đã là chiều tối rồi, hắn định mở nhẫn ra xem mấy lần nhưng đều bị cắt ngang. Chuyện này làm hắn tức giận không thôi.
"Để ta xem nào...”
Phương Trần đặt chiếc nhẫn xuống, mở cái thứ nhất ra. Đây là phần lễ tạ tội mà bọn hắn tặng Phương Trần trước. Cũng là đống đồ bị Lệ Phục gọi là một đống rác!
"Đỉnh thật đấy.”
Phương Trần mở nhẫn ra, hai mắt hắn liền bị một chiếc thuyền thân khắc hoa văn mạ vàng phức tạp, sáng lấp la lấp lánh thu hút. Hắn lấy chiếc thuyền ra, chiếc thuyền chỉ lớn bằng khoảng lòng bàn tay. Nhưng từ chiếc ngọc giản đặt bên cạnh thuyền, Phương Trần biết được chiếc thuyền này tên là Thuyền mặt trời mạ vàng. Chỉ cần người sử dụng rót linh lực vào, nó có thể biến to nhỏ tùy ý. To thì có thể to bằng ngọn núi. Nhỏ nhất thì có thể bé bằng hạt cát.
Chiếc thuyền này không giới hạn tu vi người dùng, chỉ cần có linh thạch là có thể khởi động nó. Mà càng hiếm có hơn của nó chính là chỉ cần có đủ linh thạch thì có thể tạo ra được hàng phòng ngự vững chắc, không những thế còn có thể phát ra công kích cực mạnh. Bên trong ngọc giản, ban đầu người sở hữu nó đã chú thích rõ, chiếc thuyền này đã từng nhận công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng thân tàu không hề bị tổn thương một chút áo. Điều này cũng chứng tỏ rằng Kim Đan kỳ hoàn toàn không phải là giới hạn chịu đựng của chiếc thuyền.
Phương trần cảm thấy cực kỳ hài lòng, nhưng hắn cũng hiểu lý do vì sao mà Lệ Phục mắng thứ đồ này là rác rưởi rồi. Lệ Phục có tu vi cao như vậy, trong mắt hắn một cái thuyền bình thường như này làm sao mà tính là đồ tốt được. Trừ chiếc Thuyền mặt trời dát vàng ra thì bên trong còn có 2 cái pháp bảo, và một đống linh thạch. Số linh thạch này là do 5 người cùng nhau gom vào, chất lên có khi cao xấp xỉ một núi. Ngoại trừ linh thạch và thuyền ra, pháp bảo ở trong đó có một cái tên là Yêu giáp. Tên cũng như vật, đây là thứ dành cho yêu thú dùng. Mà đối phương còn rất cẩn thận, chỉ cần yêu thú từ Trúc Cơ kỳ trở lên đều có thể sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận