Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 219 - Huyết Đàn

Nghe vậy, Dực Hung sững sờ, trong lòng lập tức có dự cảm không lành, chạy hai bước trở về, kết quả hắn phát hiện, toàn bộ đường đi lúc đến đều đã biến mất.
"Khốn kiếp!"
Dực Hung giận dữ, lập tức quay đầu nhìn Phương Trần:
"Trần ca, xin ngài gọi Lệ tiền bối và Lăng tổ sư tới nhanh đi, ta hung hăng giáo huấn Thủ Sơn một trận, để hắn làm chó của ta!"
"Đừng nóng vội."
Phương Trần quan sát thạch thất nửa ngày, rốt cục mỉm cười, ngồi xếp bằng xuống.
"Ngươi muốn làm gì?"
Dực Hung thấy thế, rốt cục phát hiện Phương Trần vẫn luôn cảm thấy rất hững thú với cái thạch thất này.
Phương Trần nói:
"Ta định lấy truyền thừa Yêu Đế ra nhìn xem."
"Ngươi làm sao lấy ra? Chẳng lẽ dự định để cho ta chết sao?"
Dực Hung sững sờ, lập tức trên mặt hổ lộ ra thần sắc như lã chã chực khóc, ai oán nói:
"Ngươi và ta đã kề vai chiến đấu..."
Phương Trần đạp hắn một cước, hùng hùng hổ hổ nói:
"Cút, ta không có ý định cho ngươi mở, ta tự mình mở."
"Ngươi tự mình mở ư?"
Dực Hung sững sờ, chợt sợ hãi:
"Không được, ta biết ngươi có thể khôi phục, nhưng dù ngươi chảy máu mấy trăm năm, nói không chừng cũng không mở được toà huyết đàn Yêu Đế này."
Dực Hung lập tức đoán được dự định của Phương Trần, đơn giản là dựa vào thân thể có thể khôi phục, liên tục cung cấp máu cho huyết đàn Yêu Đế.
Nhưng, Dực Hung biết huyết đàn Yêu Đế chưa bao giờ có tiền lệ mở ra dựa vào máu người.
Nếu không, Thủ Sơn và đại yêu ở sơn mạch Thương Long, cần gì gọi yêu thú tới, trực tiếp mạo hiểm đi Đông Cảnh bắt giết trăm vạn sinh linh đến đây hiến tế là được rồi...
Nhưng Phương Trần lại mỉm cười:
"Ai nói ta dùng máu người để mở huyết đàn?"

"Không dựa vào máu người sao? Vậy ngươi định làm kiểu gì?”
Dực Hung bị câu đố của Phương Trần làm cho ngơ ngác.
"Làm như này này.”
Phương Trần lấy ra một hạt huyết châu sáng long lanh, trong suốt, bên trên hạt châu tỏa ra huyết mạch chi lực nồng đậm.
Vừa thấy hạt châu, nội tâm Dực Hung liền có một cảm giác kháng cự và bài xích khó nói thành lời, cơ thể của hắn vô thức mà lùi lại vài bước. Huyết mạch đế phẩm có tính chất biệt lập, cực kì bài xích những loại huyết mạch khác, làm cho hắn nhìn viết huyết châu này cảm thấy rất buồn nôn. Lúc này Dực Hung liền nhận ra được viên huyết châu này là thứ gì, hắn chần chừ nói:
“Ngươi...chẳng nhẽ ngươi muốn lấy huyết mạch tạp chủng của con gấu này để dùng cho Yêu Đế huyết đàn? Huyết mạch của hắn không đủ đâu nhỉ?”
“Ngươi nói sai rồi.”
Phương Trần lắc đầu, sau đó hắn há mồm, nuốt viên huyết chân vào bụng dưới ánh mắt kinh ngạc của Dực Hung.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Dực Hung cực kì sợ hãi, hắn vội vàng xông lên phía trước, muốn cạy miệng Phương Trần để lấy viên huyết châu ra. Phương Trần tưởng Dực Hung lo lắng hắn sẽ chết nên xua xua tay:
“Ngươi đừng lo lắng, ta không chết được đâu.”
Dực Hung vội vàng nói: “Ai thèm lo ngươi sẽ chết chứ, cũng không phải ta chưa thấy ngươi chết đi sống lại bao giờ. Để ngươi nuốt viên huyết châu này thì lãng phí quá. Ngươi lấy ra đây, chúng ta có thể đem nó đi đổi với Tổ Huyết Cổ Hùng, cái này có thể đổi ra rất nhiều bảo bối đáng tiền đấy...”
Phương Trần:
“...”
“Ngươi đứng cách xa ta ra một chút đi.”
Phương Trần đẩy đẩy Dực Hung cách xa mình ra. Dực Hung chỉ đành lùi lại vài bước, hắn oán giận nói:
“Viên huyết châu kia của ngươi có thể đem đi đổi lấy rất nhiều pháp bảo và linh thạch đấy. Ngươi nuốt như vậy lãng phí chết đi được, mà nó cũng chẳng có ích lợi gì đối với ngươi cả.”
Khi người bình thường nuốt một viên huyết châu có huyết mạch chi lực, tác dụng của nó đối với người đó cũng ngang với việc người đó ăn một miếng tiết heo tiết vịt mà thôi. Phương Trần không quan tâm đến Dực Hung. Sau khi hăn cảm nhận được huyết châu đi vào cơ thể thì bắt đầu dùng Thôn Yêu Dung Huyết Đại Pháp. Chỉ một khắc sau, huyết châu bắt đầu chầm chậm hòa tan, huyết mạch chi lực của Tổ Huyết Cổ Hùng cũng bắt đầu đi theo linh lực lưu chuyển trong cơ thể hắn...Sau đó, trên mặt Phương Trần bắt đầu mọc ra lông gấu màu đỏ. Dực Hung đàn oán hận ở một bên thấy cảnh này thì đứng bật dậy, hắn tỏ ra khó tin, sợ hãi nói:
"Cái gì?! Phương Trần, ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao ngươi có thể đem huyết mạch của Tổ Huyết Cổ Hùng hòa tan vào trong huyết mạch của bản thân được chứ?”
Dực Hung ngu người luôn rồi. Hắn cứ tưởng rằng bản thân sẽ chẳng bất ngờ về bất kì hành động nào của Phương Trần được nữa cả. Nhưng mà ngay giây phút này, hắn mới phát hiện ra, những ngày tháng ở trong thú lao đã làm mai một đi nhận thức của hắn về thế giới này. Thế giới này luôn có những thứ có thể vượt qua tưởng tượng của hắn. Mà lúc này, cuối cùng Dực Hung cũng hiểu Phương Trần định làm như thế nào để mở ra Yêu Đế huyết đàn rồi. Rõ ràng Trần ca định dựa vào huyết mạch của Tổ Huyết Cổ Hùng và cả sự hồi sinh vô hạn của bản thân để mở ra Yêu Đế huyết đàn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận