Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 59 - Trận Pháp

Trên gương mặt Trữ Thấm Nhi lộ ra vẻ buồn bã.
“Đã dùng qua những thuốc gì rồi?”
Hoa Khỉ Dung dò hỏi. Trữ Hà đáp:
“Tụ Khí đan, Phá Hải đan, đến cả Toái Ngọc đan cũng đều thử qua, nhưng tất cả cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”
Hoa Khỉ Dung cau mày:
"Vậy dùng phù chú thì sao?”
“Đã dùng thử Thần Cung phù, Hóa Linh phù, Mạch Hòa phù rồi...”
“Trận pháp thì sao?”
“Ta dùng qua cả trận pháp cấp tiến nhất như Phân Mạch trận rồi...”
Hoa Khỉ Dung:
“...”
Nàng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn Phương Trần. Phương Trần đang tập trung quan sát Trữ Thấm Nhi cảm thấy rất khó hiểu. Nhìn ta làm gì? Hoa Khỉ Dung không nhìn Phương Trần nữa, trong lòng nàng thầm nghĩ có khi nào Trữ gia cũng lừa nàng giống như Phương Trần từng lừa nàng hay không? Bây giờ nàng vẫn chưa quên chuyện Phương Trần từng lừa nàng nói tư chất bản thân hắn kém cỏi, còn nói rằng hắn đã dùng qua rất nhiều linh đan diệu dược rồi! Xong cuối cùng hóa ra tất cả đều là lừa nàng cả!
“Hoa trưởng lão, có phải là...không có cách nào cứu chữa được hay không?”
Thấy Hoa Khỉ Dung không nói gì, lòng Trữ Hà nặng xuống. Khi nãy nét mặt hắn còn tràn đầy hy vọng thì bây giờ đây đã trở nên già đi trông thấy. Hoa Khỉ Dung chính là tia hy vọng cuối cùng của hắn rồi.
“Haizz....”
Hoa Khỉ Dung thở dài một tiếng. Dù thế nào thì Đạm Nhiên tông cũng là một tông phái đỉnh danh, thế nên chắc chắn là có cách để giúp cho Trữ Thấm Nhi có thể tu luyện bình thường rồi.

Nhưng nếu dùng phương pháp đó cho người chỉ có tư chất khá như Trữ Thấm Nhi thì nàng cảm thấy hơi lãng phí. Mà Trữ Hà cũng không có năng lực vì Trữ Thấm Nhi mua những thứ cần dùng cho phương pháp đó. Thấy vậy, Trữ Hà cười buồn, hắn đã hiểu rõ đáp án rồi.
"Đa tạ Hoa trưởng lão.”
Trữ Hà nghĩ đến đây liền đứng dậy, cùng Trữ Thấm Nhi hành lễ. Trữ Thấm Nhi cũng gượng cười:
"Đã làm phiền đến Hoa trưởng lão rồi, Thấm Nhi cảm kích vô cùng.”
"Không sao cả, có cần ta bảo người tiễn các ngươi về hay không?”
Hoa Khỉ Dung xua xua tay.
"Không dám làm phiền Hoa trưởng lão, chúng ta tự về cũng được.”
Trữ Hà lắc đầu. Mà sau khi đôi bên chào tạm biệt xong, Phương Trần cũng thở phào một hơi. Xem ra nữ ma đầu không thể vào Đạm Nhiên tông được rồi. Mặc dù hắn cũng đồng cảm cho số phận kiếp này của nàng, cũng không thể tu luyện giống như hắn. Nhưng đồng cảm thì đồng cảm, hắn cũng không thể nói cách giải quyết vấn đề ra được. Nếu hắn nói cho Trữ Hà cách giải quyết vấn đề của mình, vậy thì lúc đó Đạm Nhiên dược phòng có ai mất mạng hay không thì cũng khó nói trước...
Mà đúng lúc hai người họ sắp rời đi, Khương Ngưng Y đứng im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng nói:
"Trữ gia gia, Thấm Nhi đã thử thể tu bao giờ chưa?”
Nghe vậy, bước chân của Trữ Hà bỗng ngừng lại, hắn lắc lắc đầu:
"Chưa từng.”
“Vậy thì không bằng hai người đi đến Nhược Nguyệt Cốc một chuyến đi. Tư chất của Thấm Nhi là hiếm thấy, thế nên có lẽ con đường tu đạo sẽ gặp nhiều thăng trầm. Nếu sau này có thể tu luyện được thân thể và hồn phách mạnh mẽ thì có lẽ sẽ có cách giải quyết.”
Khương Ngưng Y nhẹ giọng nói. Trữ Hà thở dài một hơi, ôm quyền đáp:
"Cảm tạ Khương chân truyền chỉ điểm.”
Trữ Thấm Nhi gượng cười:
“Đa tạ Khương chân truyền.”
Sau đó hai người họ rời đi. Nhìn bóng lưng của hai người họ, Khương Ngưng Y thở dài một hơi.
“Hi vọng họ có thể tìm ra được phương pháp giải quyết.”
“Hi vọng là vậy.”
Hoa Khỉ Dung gật đầu.
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ cả đời này của Trữ Thấm Nhi không còn hi vọng gì nữa rồi. Mà từ lúc Khương Ngưng Y bắt đầu nói chuyện cho đến giờ, Phương Trần đứng ở bên cạnh hơi có chút lo lắng. Đến tận khi nghe thấy Khương Ngưng Y chỉ bảo Trữ Thấm Nhi đến Nhược Nguyệt Cốc mà thôi, hắn mới thở phào một hơi. Hắn rất sợ não của Khương Ngưng Y đột nhiên nảy số ra gì đó lạ lùng, sau đó muốn đem Trữ Thấm Nhi đến Xích Tôn Sơn...
Như vậy chẳng phải ngang với dẫn sói vào nhà hay sao? Chuyện của Trữ Hà và Trữ Thấm Nhi không làm ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của Hoa Khỉ Dung, mấy chuyện này nàng thấy nhiều rồi. Hoa Khỉ Dung ngồi dậy nhìn về phía Phương Trần và Khương Ngưng Y nói:
“Thôi được rồi, hai người các ngươi tự mình về đi, ta đi trước đây.”
“Vâng!”
Hai người gật đầu. Hoa Khỉ Dung đi ra khỏi dược phòng, sau đó hóa thân thành một luồng sáng rồi biến mất. Mà Phương Trần cũng nhìn về phía Khương Ngưng Y, định chào tạm biệt nàng. Nhưng Khương Ngưng Y lại đột nhiên nói:
"Sư huynh, có phải huynh rất muốn giúp Thấm Nhi tu luyện không?”
Phương Trần:
“?”
Ta chưa bao giờ nghĩ thế mà. Ngươi đừng nói lung tung, đừng đổ bậy đổ bạ cho ta! Phương Trần không nhịn được hỏi:
"Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Khương Ngưng Y nói:
“Vì ta hiểu ngươi!”
Phương Trần kinh ngạc:
"Hả?!”
Khương Ngưng Y lại nói tiếp:
“Nhưng sư huynh, tốt nhất ngươi đừng để chuyện của Thấm Nhi ở trong lòng. Cũng đừng quá hao tâm tốn sức vì chuyện này làm gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận