Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 490 - Tiếp Cận

Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Kể cả ngươi có hỏi ta hay không thì đáp án vẫn vậy mà thôi. Sao ngươi không dùng cái đầu óc cằn cỗi của ngươi suy nghĩ một chút đi. Lần đầu tiên nhìn thấy kiếp lực, hắn ta đã lao về phía ta, kìm lòng không được mà muốn đâm ta để gây sự chú ý. Bây giờ lần thứ hai hắn ta nhìn thấy kiếp lực, chắc chắn cũng là không thể nào khắc chế bản năng mà muốn làm theo rồi. Trừ cách giải thích đó ra thì không có cách giaie thích nào là hợp lí hết!”
Lăng Tu Nguyên lười cãi nhau với hắn ta. Hắn nhìn về phía Phương Trần rồi truyền âm:
"Nhất Thiên Tam đang làm cái gì vậy?”
Phương Trần vội vàng thoát khỏi sự kinh ngạc mà Lệ Phục mang lại. Hắn bắt đầu thuật lại tường tận việc hôm qua Nhất Thiên Tam đã tu luyện như thế nào, đã điểm hóa Yên Cảnh và ấn Chân Trần ra sao bằng truyền âm cho Lăng Tu Nguyên nghe. Nghe xong, Lăng Tu Nguyên kinh ngạc đáp:
“Thế nên hành động giơ ngón tay cỉa Nhất Thiên Tam có nghĩa là hắn ta đang tiếp tục tu luyện ư?”
“Có lẽ là vậy!”
Phương Trần vội vàng gật đầu. Trên thực tế, hắn cũng rất kinh ngạc. Đúng ra hắn tưởng rằng Nhất Thiên Tam chưa thể phục hồi năng lực giơ ngón giữa, thế nên hắn mới yên tâm đánh kiếp lực vào. Nhưng thật không ngờ mới một ngày mà hắn ta đã hồi phục như thường rồi! Vậy xem ra thời gian để Nhất Thiên Tam hồi phục sau khi hấp thu kiếp lực là một ngày? Nghĩ đến đây, Phương Trần tỏ vẻ ngộ ra... Chẳng trách khi nãy Nhất Thiên Tam vui vẻ nói bản thân đã chuẩn bị xong được 12 canh giờ rồi. Trong lúc Phương Trần ngộ ra chuyện, Lăng Tu Nguyên lại đứng một bên, nét mặt hắn lộ ra vẻ cảm thán:
“Cây Tiên Nhan tử có tjeer sống lại từ tình trạng chết héo, bây giờ chỉ có thể sử dụng kiếp lực để tu luyện, hơn nữa còn có thể điểm hóa pháp bảo. Chậc, rốt cuộc là từ đầu đến cuối trong này cất giấu bí mật gì làm người ta bất ngờ? Khó trách khi nãy nó lại muốn tiếp cận Lệ Phục. Có lẽ do bản năng trong người nó thúc đẩy nó về phía kiếp lực! Vậy đơik chút!”
Nghĩ đến đây, Lăng Tu Nguyên lập tức truyền âm cho Phương Trần:
“Khi nãy ngươi nói hôm.qua Nhất Thiên Tam đã hấp thu kiếp lực hai lần thì không thể hấp thu được nữa?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì ngươi đừng cho hắn ta kiếp lực vội. Lần thứ hai hắn hấp thụ hãy lấy kiếp lực của sư phụ ngươi đi! Kiếp lực của sư phụ ngươi càng thuần khiết hơn. Nói không chừng có thể mang lại hiệu quả gì đó làm người ta bất ngờ đó.”
Lăng Tu Nguyên nói xong thì cực kì phấn kích. Hắn xoa xoa tay. Phương Trần nghe vậy thì cực kì bất ngờ. Sau đó hắn lại truyền âm với giọng điệu lo lắng:
"Nhưng mà kiếp lực của sư phụ mạnh như vậy, có khi nào sẽ giật chết Nhất Thiên Tam luôn không?”
Mặc dù bây giờ Nhất Thiên Tam mạnh mẽ hơn hôm qua một chút, nhưng mà sức chịu đựng của hắn ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Số kiếp lực mà hắn có thể chịu đựng không chênh lệch lắm so với hôm qua. Vẫn cứ yếu như thế! Còn đối với Lệ Phục, kể cả hắn ta có dùng kiếp lực mà hắn ta cho rằng “đến cả con bọ cũng không giết chết được” thì cũng khiến cho Phương Trần phải hộc máu rồi. Nếu như đến Nhất Thiên Tam nhận lấy... Vậy thì hắn thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh cây Tiên Nhan mẫu bị đoạn tử tuyệt tôn đâu.
“Đừng sợ, xem ta này.”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười truyền âm.

Phương Trần ngẩn người, trong lòng hắn bất chợt sinh ra cảm giác rất an toàn. Quả nhiên Lăng sư tổ là người đáng để tin tưởng! Lăng Tu Nguyên cười híp mắt lại, nhìn về phía Lệ Phục. Hắn đang định nói gì đó thì Lệ Phục lại đột nhiên mở miệng một cách lạnh lùng:
“Mãi mà hai người các ngươi không chịu mở mồm nói gì cả. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hai người các ngươi đang mưu đồ chuyện gì sau lưng ta hả?”
Hắn vừa dứt lời, Lăng Tu Nguyên liền khựng lại. Phương Trần cũng giật mình mà trừng to hai mắt. Hắn ngơ luôn rồi. Sao càng ngày sư phụ càng thông minh thế? Mà trong lúc Phương Trần còn đang kinh ngạc không nói lên lời, Lăng Tu Nguyên lại nở nụ cười y như thường, không hề hoảng loạn. Hắn nhướn mày hỏi ngược lại:
“Ngươi nhìn ra cả rồi à?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Rõ ràng khi nãy hai người còn vừa nói vừa cười, bây giờ đột nhiên không nói chuyện nữa. Ai mà không biết các ngươi đang âm thầm mưu đồ sau lưng ta chứ?”
Lăng Tu Nguyên tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ngươi quả nhiên là người rất thông minh. Đúng là không hổ danh là tu sĩ đỉnh cấp hơn cả ta. Lần này Lăng mỗ ta tâm phục khẩu phục.”
Lệ Phục nghe vậy thì sắc mặt tỏ ra ngạo nghễ:
“Đó là điều đương nhiên rồi, chứ ngươi còn nghĩ gì nữa?”
Phương Trần:
“...”
Đúng là làm gì thì nịnh nọt vẫn là cách tốt nhất. Sau đó, Lăng Tu Nguyên lại tiếp tục nói:
"Nếu như ngươi đã thông minh đến thế, vậy thì ngươi có dám cược với ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận