Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 78 - Lôi Kiếp

Kẻ thù duy nhất của hắn hiện tại chỉ có lôi kiếp.
Phương Trần đi từ núi Ánh Quang Hồ xuống, đi qua một hồ nước lấp lánh và trong vắt của Ánh Quanh Hồ, đến trước một tảng đá lớn.
Tảng đá ước chừng cao ba thước, trên đó viết ba chữ Đạm Nhiên tông màu đỏ thẫm, không biết ai viết, bút tích phóng khoáng, tiêu sái , chỉ nhìn tôi cũng thấy cảm giác thờ ơ, phiêu dật ập đến.
Nơi này chính là cổng của Đạm Nhiên tông.
Trước cổng Đạm Nhiên tông có mười sáu pho tượng đồng khổng lồ được đặt ở nhiều vị trí khác nhau dưới núi đá.
Tượng đồng đều là những binh sĩ mặc áo giáp
Phương Trần nghe người ta nói rằng đây đều là những binh sĩ bất tử.
Khi ngoại địch xâm phạm tùy ý khởi động một pho tượng đều có thể bộc phát tiêu diệt những kẻ địch mạnh.
Phương Trần đi qua pho tượng đồng và cổng thì gặp hai đệ tử canh giữ cổng.
Đệ tử canh giữ cộng Đạm Nhiên tông không cần mạnh bởi vì những kẻ dám làm loạn Đạm Nhiên tông đệ tử cũng cản không nổi.
Nhưng họ có một điều kiện tiên quyết .
Đó chính là đẹp.
Hai đệ tử đều mặc đạo bào màu lam, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, khí tức đều là tần bốn bốn, tầng năm của Trúc cơ cảnh giới.
Nhìn hai đệ tử này, Phương Trần thầm than
Quả nhiên không hổ danh là đại môn phái.
Tùy tiện chọn hai đệ tử bè ngoài lại đẹp gấp ba,bốn lần hắn.
Đúng là hiếm thấy!
Tuy nhiên, sau khi thở dài, Phương Trần cảm thấy hơi đáng tiếc.
Giá như buổi chiều xuống núi gặp được một vị sư tử xinh đẹp.
“Hai vị sư huynh, buổi sáng tốt lành!”
Phương Trần đi tới trước mặt hai đệ tử canh giữ cổng, ôm quyền nói.
“Các ngươi một người, một thú muốn xuống núi?”
Một trong những đệ tử đẹp trai nở một nụ cười tỏa nắng, toát ra khí chất thiếu niên với Phương Trần.
“Đúng”
Phương Trần khẽ gật đầu.
“Vậy thì làm phiền sư đệ giao ra lệnh bài tông môn”
Đệ tử nói.
Phương Trần giao lệnh bài ra.
Sau khi đối phương kiểm tra một hồi, bèn nói: “Sư đệ có khế ước sinh tử, nhớ phải nhanh chóng trở về trong thời gian quy định.”
“Đã biết”
Phương Trần gật đầu.
Điều này hắn đã biết khi trốn thoát khỏi Đạm Nhiên tông hai ngày trước.
Sau đó, Phương Trần cùng với con mèo thu nhỏ đặt trên vai rời khỏi Đạm Nhiên tông.
Vừa rời Đạm Nhiên tông, Phương Trần từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc phi thuyền.
Đây là pháp bảo Trúc Cơ cảnh giới mà 10 năm trước hắn lấy từ Phương gia, nó có thể bay.
Ban đầu, nguyên chủ nghĩ rằng hắn rất nhanh sẽ đạt Trúc Cơ cảnh giới nên dùng số tiền lớn mua một chiếc phi thuyền. Nhưng thật đáng tiếc, cho đến khi hắn chết cũng không thể dùng nó. Vì vậy, trái lại giờ hời cho Phương Trần rồi.
Sau đó, Phương Trần lấy linh thạch lắp vào phi thuyền, đồng thời niệm chú để kích hoạt.
Ong!
Cùng với tiếng ong ong vang lên một hồi, trên phi thuyền tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Oanh!
Một lúc sau, Phương Trần cùng Dực Hung ngồi trên phi thuyền biến thành một luồng ánh sáng nhanh chóng vụt thẳng lên bầu trời.

Qua vô số ngọn núi và dòng suối, Phương Trần dừng trước cổng thành Viêm Quang.
Viêm Quang thành là nơi gần núi lửa vạn năm nhất. Sự tồn tại và phát triển sản xuất vật liệu tính hỏa dựa vào vào núi lửa vạn năm này.
Nhưng do môi trường khắc nghiệt của núi lửa vạn năm nên đây không phải nơi phàm nhân có thể sinh sống. Vì vậy, trong Viêm Quang thành không có phàm nhân, mà chí ít phải là tu sĩ ở Luyện Khí cảnh giới.
Nếu phàm nhân lạc đường hoặc vì một số nguyên nhân khác vô tình đến đây thì quân giữ thành sẽ phái người đưa đối phương đi.
Khi Phương Trần đến cổng thành Viêm Quang, giao ra lệnh bài tông môn, binh lính vốn định thu tiền và kiểm tra Phương Trần liền dừng tay, lập tức kiểm tra lệnh bài là thật hay giả và danh tính của Phương Trần, bèn nói:
“Đệ tử Đạm Nhiên tông miễn phí, vào đi”
“Dễ như vậy?”
Phương Trần có chút kinh ngạc.
“Thành chủ đều là để tử Đạm Nhiên tông, ngươi nói xem?”
Quân giữ thành nghe vậy không khỏi cười.
“Thì ra là vậy!”
Phương Trần thầm nghĩ… Đây chính là lợi ích của tông môn lớn mạnh sao?
“Phương Trần, chúng ta đi ăn cơm thôi, ta đói rồi”
Dực Hung nằm trên vai Phương Trần nói
“Đợi chút! Đừng vội”
Phương Trần phủi tay, ăn cơm không tính là chuyện lớn, hiện tại việc cấp bách chính là tìm được tin tình báo mà hắn muốn.
Hơn nữa, hắn cũng không đói.
Sau khi tiến vào Viêm Quang thành, Phương Trần tìm một góc trống, dùng pháp khí ngụy trang đơn giản.
Vì đây là địa bàn của Đạm Nhiên tông nên rất có thể có người nhận ra hắn.
Hắn phải cải trang thật tốt để không bị nhận ra.
Suy cho cùng, hắn lo lắng sẽ gặp rắc rối nếu gặp phải người mà hắn từng sỉ nhục và bắt nạt.
Nơi đây không phải là tông môn, đánh nhau là chuyện bình thường, thích khách lại càng bình thường.
Nếu đối phương mà muốn báo thù thì ngay lập tức có thể ra tay.
Sau khi ngụy trang, Phương Trần đã mất hồi lâu để thu thập thông tin về núi lửa vạn năm, rốt cuộc cũng đói bụngi. Tìm một căn khách điếm, nghỉ ngơi ăn cơm, nhân tiện sắp xếp thông tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận