Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 246 - Tổn Thương

Để nhanh phục sinh Cửu Trảo Yêu Hoàn trong bảy ngày, hắn cũng không dám tới tham gia có Phương Trần đây ở Bách Phong đại hội.
“Không phải.”
Nhưng Tiểu Chích lại lắc đầu, nói:
“Quy định của Đạm Nhiên Tông, đệ tử của núi Xích Tôn được hưởng nhiều tài nguyên và đãi ngộ hơn, nên không thể cùng cạnh tranh với các đệ tử Phong khác, nếu không sẽ là để các ngươi ngầm biển thủ tài nguyên của bọn họ.”
“Lão đại để ngươi trở về gấp, là vì muốn ngươi tham gia đại điển nhập sơn trước khi Bách Phong đại hội diễn ra, mỗi đệ tử gia nhập núi Xích Tôn, đều muốn ở trước mặt trăm phong, trèo lên thang trời Xích Tôn, dùng cái này để chứng minh thực lực của mình!”
“Lão đại còn nói, Bách Phong đại hội có thể tụ tập nhiều người rất hiếm thấy, lúc đó ngươi chỉ cần leo thang trời ngay tại Bách Phong đại hội là được.”
“Về phần Bách Hoa đại hội, lão đại nói nếu ngươi thực sự muốn tham gia thì tham gia, nhưng chỉ có thể vào nhóm Kim Đan, vào đó để rèn luyện bản thân.”
Phương Trần:
“...Vậy ta không đi.”
“Vì sao?”
Phương Trần thản nhiên nói:
“Ta muốn để cho họ một đường sinh cơ, bại bởi ta, bọn họ hẳn là rất mất mặt?”
Tiểu Chích kêu lên:
“Phương Trần, ngươi thật lương thiện! Ta có chút thích ngươi rồi!”
Phương Trần vui vẻ hớn hở sờ sờ cái đầu trống rỗng của Tiểu Chích.
Một lúc sau.
Phương Trần kéo Dực Hung đang nhắm mắt ngâm trong bồn tắm ra, sau khi lâu khô cho Dực Hung ướt sũng, Tiểu Chích tỉ mỉ vươn tay dài ra thành thạo bao lấy Phương Trần đang ôm Dực Hung, một người một hổ một mảnh giấy hóa thành một tia sáng bay về phía núi Xích Tôn…
Thanh Phong Các.
Khi Phương Trần tiếp đất. Thiệu Tâm Hà đã đợi sẵn ở trước Các.
“Sư huynh, chào buổi sáng!”
Sau khi Phương Trần được Tiểu Chích đặt xuống, liền ôm quyền nói với Thiệu Tâm Hà.
“Sư đệ, chào buổi sáng!”
Thiệu Tâm Hà vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ, không nhìn ra sự bối rối khhi uống không khí của ngày hôm qua, hắn nhìn về phía Tiểu Chích:
“Tiểu Chích, ngươi quay về trước phục mệnh với tông chủ đi, ta đưa sư đệ đi Động Thiên Ma.
“Vâng!”
Tiểu Chích gật đầu, sau đó do dự truyền âm cho Thiệu Tâm Hà nói:
“Đúng rồi, Thiệu chân truyền, ngươi không thể nhắc đến từ Động Thiên Ma.”
Thiệu Tâm Hà sửng sốt:
“Vì sao?”
“Vì lão đại nói Phương Trần có bóng ma tâm lý đối với hai từ Thiên Ma, nghe thấy hai từ này, hắn sẽ bị tổn thương.”
Tiểu Chích chân thành nói.
Thiệu Tâm Hà:
“...”
Tổn…Tổn thương?
Thiệu Tâm Hà nhìn Phương Trần đang nhìn đông ngó tây, rất là nghi hoặc.
Dáng vẻ này giống bị tổn thương sao?

"Nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Chỉ tiếp tục truyền âm dặn dò.
"Nhớ kỹ rồi, ngươi đi trước đi!"
Thiệu Tâm Hà khẽ gật đầu, trong lòng vẫn rất khó hiểu, vì sao Phương Trần lại có bóng ma tâm lý với hai chữ Thiên Ma?
"Vậy là tốt rồi!"
Tiểu Chỉ hài lòng gật gật cái đầu to, lập tức hai cái chân giấy đạp trên mặt đất một cái, hóa thành một vệt sáng biến mất không thấy gì nữa.
Thiệu Tâm Hà trầm ngâm nhìn Phương Trần, sau đó hỏi:
"Sư đệ, ngươi biết ngươi sẽ đi đâu chứ?"
Phương Trần cảm giác không hiểu gì cả về vấn đề, nghi hoặc trả lời:
"Không phải mang ta đi truyền tống trận à? Sao vậy?"
"Không có việc gì."
Thiệu Tâm Hà thấy thế thì sững sờ khoát khoát tay, lập tức lại thăm dò nói:
"Vậy ngươi biết sau khi tới truyền tống trận thì ngươi còn phải đi nơi nào không?"
Phương Trần cảm giác Thiệu Tâm Hà hình như có hơi kỳ quái, hắn cau mày nói:
"Ta còn phải đi đâu sao?"
"Không có, không có gì."
Thiệu Tâm Hà cười phất tay, đồng thời nội tâm âm thầm nghĩ:
Hai lần hỏi đáp hắn đều xảo diệu tránh né Thiên Ma quật, căn bản không có nhắc đến...
Xem ra, Phương sư đệ quả thật rất mẫn cảm với từ này!
Sau đó, Thiệu Tâm Hà nói:
"Như vậy, sư đệ ngươi chờ ở chỗ này một chút, ta đánh thức sư tôn, rồi cùng ngươi tới truyền tống trận."
"Được!"
Phương Trần gật đầu.
Thiệu Tâm Hà quay người đi vào Thanh Phong các, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hoàng Trạch:
"Nong nóng nong nóng, Thiệu Tâm Hà, có phải ngươi muốn giết sư phụ không?!".
Dực Hung lần đầu tiên thấy tình cảnh này, không khỏi há to mồm:
"Đây là thế nào?"
Phương Trần khoát khoát tay:
"Bình tĩnh."
Dực Hung giật mình nhe răng.
Vừa nãy hắn nhìn Thiệu Tâm Hà chẳng khác gì dạng chó hình người, ngoại trừ lúc hỏi vấn đề có cảm giác tương tự như Lệ tiền bối, những thứ khác cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ...
Dực Hung lại nhớ tới Lý Chí Hinh, Lệ Phục, cùng với vị chủ nhân uống thuốc độc mỗi ngày của mình, không khỏi lung lay đầu hổ, Đạm Nhiên tông này đến cùng có người nào bình thường không vậy?
"Được rồi, sư đệ, chúng ta đi thôi."
Thiệu Tâm Hà lôi kéo Hoàng Trạch đang say khướt mở không nổi mắt đi ra.
Lúc đi ra, trên áo bào của Hoàng Trạch có dày đặc khói đen bay lên, ở góc áo thậm chí còn có tia lửa chưa tắt...
Phương Trần vốn đang bình tĩnh cũng phải kinh ngạc.
Mịa nó?
Lần này dùng lửa sao?
Sau khi Hoàng Trạch ra ngoài, đi đường cong cong vẹo vẹo, tiến đến trước mặt Dực Hung, nhắm mắt lại hỏi:
"Ngươi chính là Phương Trần đúng không?"
Dực Hung cười khan một tiếng rồi trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận