Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 423 - Lôi Đài

Phương Trần hít một hơi thật sâu, như hắn muốn làm cho cơ thể ấm lên một chút...
“Mà kể từ khi trưởng lão An Huệ đưa hai người bọn hắn vào tông môn, hai người cũng không hề thể hiện ra thiên phú gì đó hơn người. Chỉ có phương thức tu luyện của hai người bọn hắn hơi kì lạ mà thôi.”
Thiệu Tâm Hà nói:
“Bọn hắn hoàn toàn không hề tu luyện. Tất cả các tư nguyên mà trưởng lão An Huệ đem về cho bọn hắn đều không hề dùng đến! Việc hằng ngày mà hai người làm chính là mắt đối mắt, sau đó tu luyện ở trong đầu. Mà chuyện làm cho ta cảm thấy sợ hãi chính là ta đã tận mắt nhìn thấy tu vi của hai người họ tăng lên trong lúc bọn họ nhắm mắt...”
Nói đến đây, Thiệu Tâm Hà trở nên im lặng. Trên thực tế, Thiệu Tâm Hà cảm thấy bản thân là bán yêu cũng đã được tính là một sự tồn tại đặc biệt ở trong Xích Tôn Sơn rồi. Nhưng sau này, thời gian trôi qua càng nhiều, trong đầu Thiệu Tâm Hà chầm chậm xuất hiện một suy nghĩ... Phương Trần cực kì kinh ngạc:
“Đây thất sự không phải là ăn không nói có hay sao?”
Dựa theo thiết lập của hai người này thì đây chắc phải là vận khí chi tử rồi chứ? Vậy thì tại sao đến bây giờ hệ thống vẫn im lặng như vậy?”
“Có lẽ vậy đi.”
Thiệu Tâm Hà cười. Phương Trần nhịn không được hỏi:
“Vậy thì thực lực chiến đấu trên thực tế của hai người bọn hắn như thế nào?”
Thiệu Tâm Hà nói, giọng hắn lộ ra vài phần cảm thán:
“Rất không tồi. Khi ở trên thang trời Xích Tôn Sơn và bức họa Đạm Nhiên, hai người đều thể hiện được lực chiến đấu không thể coi thường.”
Phương Trần tỏ ra ngưỡng mộ, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó hắn tò mò hỏi:
“Nhưng sư huynh, ta có một nghi vấn.”
“Ngươi nói đi.”
“Có lẽ bọn hắn chưa từng nhìn thấy ta ra tay chứ nhỉ?”
“Chắc là chưa đâu...”
Thiệu Tâm Hà suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ngươi chưa từng ra tay công khai ở Đạm Nhiên tông bao giờ, vậy nên có lẽ bọn hắn chưa thấy qua đâu!”
Phương Trần nói:
"Vậy thì trong huyễn tưởng của bọn họ, ta đánh thắng bọn họ như thế nào?”
Thiệu Tâm Hà nói:
“Có lẽ là ngươi tay không tấc sắt cũng đánh thắng được bọn họ chăng? Thật ra đến bây giờ ta vẫn không hiểu chuyện tại sao trong huyễn cảnh của bọn họ, bọn họ lại bị chúng ta lần lượt thay phiên nhau đánh bại đâu!”
Phương Trần:
“...”
Người huynh đệ này thật là kì lạ! Thiệu Tâm Hà thay đổi cách nói chuyện, hắn ta cười nói:
“Được rồi, để giải thích chuyện của Phạm Chinh và Chu Chử thì hơi huyền ảo một chút. Tạm thời chúng ta không nhắc đến họ nữa. Bây giờ để ta nói sơ qua về quy tắc tranh vị trí chân chuyền với ngươi đi!”
Phương Trần nghe vậy thì cực kì vui mừng:
“Mong sư huynh chỉ dạy!”
Người hiểu hắn cũng chỉ có Tâm Hà mà! Vẫn là người huynh đệ này có tâm với hắn. Thiệu Tâm Hà nói:
"Quy tắc tranh vị trí chân truyền chính là luật thủ lôi đài. Khi ngươi trở thành lôi chủ thì cần phải chịu được ba người tấn công lôi đài. Chỉ khi ngươi thủ lôi đài thành công thì ngươi mới có thể trở thành chân truyền! Ví dụ bây giờ sư muội Tôn Đàm là lôi chủ, nếu như Phương sư đệ có thể tấn công lôi đài thành công thì ngươi còn phải đánh một trận với Tôn sư muội, Ngô sư đệ, Phí sư đệ, hơn nữa ngươi đều phải thắng thì ngươi mới trở thành chân truyền!”
Trong lúc đấu, bất kì đệ tử nào của Xích Tôn sơn cũng có thể đến chỗ trưởng lão lấy đan dược để khôi phục lại trạng thái tốt nhất, sau đó tiếp tục thi đấu. Còn về phương thức chấp nhận thắng cuộc thì phải hoặc là đánh đối phương bay ra khỏi lôi đài, hoặc là để cho đối phương chủ động nhận thua.”
Phương Trần vừa nghe, trong đầu hắn liền hiện ra vô số cách để ăn gian... Hắn hỏi:
“Quy tắc như này không phải là có rất nhiều lỗ hổng hay sao?”
Thiệu Tâm Hà bật cười:
"Không đâu, bởi vì tất cả những quyền lợi giải thích về mấy nguyên tắc này đều nằm trong tay tông chủ cả.”
Phương Trần:
“....”
Hắn hiểu rồi! Ánh mắt của Thiệu Tâm Hà lướt qua tất cả mọi người một lượt, sau đó hắn ta nói:
“Nhớ rõ này, các ngươi đừng sử dụng những pháp bảo hoặc phù chú vượt quá tu vi của bản thân. Nếu không tông chủ sẽ hủy tư cách tham gia của các ngươi ngay tại chỗ đó.”
Tôn Đàm và Ngô Mị cùng lúc đáp lời:
“Vâng!”
“Đã rõ ạ!”
Thiệu Tâm Hà cười vỗ vai Phương Trần, hắn ta nói với vẻ mong đợi:
"Được, sư đệ, ngươi về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi đến Đạm Nhiên điện tỉ thí là được rồi!”
Phương Trần ôm quyền nói:
“Cảm ơn Thiệu sư huynh!”
Sau đó Thiệu Tâm Hà liền rời đi trước. Trước khi đi, ánh mắt hắn còn nhìn lướt qua Xích Tôn chỉ trên tay Phương Trần và Khương Ngưng Y, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn đi ra khỏi Đạm Nhiên điện... Sau khi Thiệu Tâm Hà rời đi, Tôn Đàm nhìn lướt qua Phương Trần rồi lạnh giọng nói:
"Ngươi chuẩn bị cho tốt đi. Lần này ta sẽ không để chức chân truyền vụt mất một lần nữa đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận