Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 194 - Tổn Thương

Xem ra tông chủ không đồng ý với cái tên Dư Cương nà!
Dư Bạch Diễm còn nói thêm:
"Ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc, Phương Trần!"
"Tôn Đàm cũng không phải Kim Đan kỳ bình thường!"
"Ngươi lại có thể tổn thương được nàng, ngươi khiến ta rất vui mừng."
Phương Trần ôm quyền nói:
"Tông chủ, ngài quá khen, ta đã ra hết át chủ bài, mới có thể đả thương nàng ta, nếu ngươi lại để cho ta đánh với nàng, vậy ta ngoại trừ liều mạng cùng tự bạo, ta cũng không có lựa chọn nào khác!"
Dư Bạch Diễm còn tưởng rằng Phương Trần đang trách hắn, lập tức cười ha ha một tiếng:
"Ha ha ha, còn tự bạo? Ngươi đừng nói khoa trương như vậy, lúc trước sao ta không phát hiện ra ngươi lại có khiếu hài hước như thế!"
"Lại nói, bây giờ có thể tận mắt thấy chiến lực của ngươi, ta cũng yên tâm hơn với chuyện ngươi đi Thiên...Chỗ kia."
Phương Trần ôm quyền nói:
"Làm phiền tông chủ quan tâm."
"Được rồi, ta đi đây."
Lần này Dư Bạch Diễm thật sự định rời khỏi.
Nhưng Phương Trần gọi hắn lại.
"Tông chủ, ta có hai vấn đề, vừa rồi quên hỏi."
"Vấn đề gì?"
"Mấy ngày nay ta còn chưa thể đi Thiên Ma quật, ta muốn báo cáo với ngài ta cần chuẩn bị một chút."
Phương Trần lười đi tìm Hoàng Trạch trưởng lão báo cáo chuẩn bị, dự định nói một tiếng với đối phương luôn.
Nhưng Dư Bạch Diễm khoát khoát tay:
"Hết thảy dựa theo quy củ tông môn, ngươi muốn kéo dài khảo nghiệm đệ tử nội môn thì tự mình đi tìm trưởng lão trực luân phiên."
"Ta không quản chuyện này."
Phương Trần thấy thế, đành phải bỏ qua, sau đó lại hỏi:
"Vậy ta đi Thiên Ma quật, có thể mang theo sủng thú không?"
Dư Bạch Diễm gật đầu nói:
"Có thể, kết bạn trên đường là được, đừng để hắn ra tay giết Thiên...Lũ kia, biết không?"
"Biết rồi!"
Phương Trần gật đầu.
Thấy Phương Trần không còn việc gì nữa, Dư Bạch Diễm cũng biến mất không thấy.
Chỉ để lại hai người Phương Trần và Khương Ngưng Y.
Hô — —
Gió nhẹ lướt qua.
Trên đường chân trời, mặt trời dần dần lặn về phía tây, ráng chiều dần dần trải rộng ra, khiến cho núi núi Xích Tôn có vẻ ngả vàng, mà tim Phương Trần thì đang đập thình thịch.
Vừa rồi Dư Bạch Diễm ở đây vẫn không sao, nhưng khi chỉ còn lại hai người, tim của hắn lập tức đập kịch liệt.
"Khương sư muội."
Phương Trần quay đầu nhìn Khương Ngưng Y, cười gượng gạo kêu một tiếng.
Khương Ngưng Y nhìn ánh mắt của Phương Trần, nàng vốn dĩ đằng đằng sát khí, giờ khuôn mặt đã dãn ra, sau đó cũng hơi bối rối.
Lúc nàng định nói chuyện với Phương Trần, nhưng lại thấy Yên Cảnh tỏa ra hàn mang khiếp người còn trên tay mình, thì cánh tay như ngọc của nàng cứng đờ, lại vội vàng nhét thanh kiếm vào vỏ kiếm, lộ ra vẻ khẩn trương hiếm thấy.
Sau khi thu kiếm vào vỏ, nàng mới ngẩng đầu, ánh mắt sáng như ngọc của nàng nhìn Phương Trần. Lúc hai ánh mắt giao nhau thì hô hấp của nàng cũng dừng lại trong một chớp mắt, sau đó, nàng mới lúng ta lúng túng nói:
"Chào, chào sư huynh!"
Phương Trần nhìn mắt của nàng, gãi đầu một cái nói:
"Cảm...Cám ơn ngươi, vừa rồi đã cứu ta."
Khương Ngưng Y vốn đã khẩn trương, nhưng thấy bộ dáng có hơi ngốc nghếch của Phương Trần, lại nghĩ tới bộ dáng nép vào trong ngực Tiểu Chỉ y như là chim non của hắn, không nhịn được mỉm cười, khóe miệng cong lên nói:
"Sư huynh, không cần cảm ơn, ngươi đã cứu ta."
"Hai người chúng ta coi như hòa nhau!"
Phương Trần khoát khoát tay:
"Không thể hòa nhau, còn chưa tính tới chuyện ngươi dùng Đại Na Di Phù đâu."
Khương Ngưng Y nghe nói như thế thì ngẩn ngơ:
"Làm sao ngươi biết?"
Phương Trần trợn mắt bấm ngón tay nói:
"Ta tính ra."
"Nói bậy!"
Khương Ngưng Y bị bộ dáng này của hắn chọc cười, không khỏi xì một câu, lại hỏi:
"Là Hoa trưởng lão nói cho ngươi sao?"
"Đúng thế."
Phương Trần gật đầu.
"Ài..."
Khương Ngưng Y khó xử nhìn Phương Trần, khẽ cắn môi nói:
"Sư huynh, ngươi đừng nhớ trong lòng, Đại Na Di Phù không đáng là gì, huống chi, tổ sư đã đền bù cho ta, ngươi không nên cảm thấy áy náy..."
"Không có việc gì, tâm lý ta rõ ràng, ngươi yên tâm đi."
Phương Trần nói.
Khương Ngưng Y nghe thế cũng có chút bất đắc dĩ, còn định nói gì đó.
Phương Trần lại đột nhiên nói sang chuyện khác:
"Đúng rồi, có phải ngươi sắp đột phá Kim Đan rồi không?"
Khương Ngưng Y gật đầu nói:
"Đúng!"
"Như vậy ta đưa cho ngươi một vật, chúc ngươi hết thảy thuận lợi."
Nói xong, Phương Trần quay người bắt đầu lục đồ trong nhẫn trữ vật.
Khương Ngưng Y thấy thế cũng tò mò nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong và khẩn trương.
Nàng không nghĩ tới Phương Trần lại còn mang theo lễ vật cho nàng!
Lúc này, Phương Trần quay người, lẫm liệt nói:
"Cho ngươi, kim, đan!"
Nói xong.
Hắn đưa một thỏi vàng cùng với một viên Tụ Khí đan đỏ bừng cho Khương Ngưng Y.
Khương Ngưng Y đầu tiên là ngẩn ngơ, không khỏi trừng lớn mắt.
Đời này nàng còn chưa từng thu được lễ vật đơn sơ như thế!
"Phốc!"
Nhưng sau một khắc, nàng lại không nhịn được bật cười, sau cùng cười đến hết sức vui mừng:
"Nào có ai đưa Kim Đan dạng này?"
Phương Trần vội ho một tiếng nói:
"Không đúng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận