Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 291 - Thứ Mà Ta Muốn

Hơn nữa, Lăng Uyển Nhi cũng ở núi Xích Tôn.
Phương Trần cho rằng, Tiêu Thanh không có lý do đi địa phương khác.
Nhưng Tiêu Thanh lại lắc đầu:
"Sư huynh, ta không có ý định đi núi Xích Tôn, ta dự định đi Ấn Kiếm phong!"

"Vì sao chứ?”
Phương Trần ngẩn người, lúc này hắn chợt nhớ tới tin tức về Ấn Kiếm Phong. Lý Chí Hinh, Triệu Viễn Sơn, còn có cả chuyện Ấn Kiếm Phong là ngọn núi xếp hạng chót trong nội môn! Phương Trần lập tức nghĩ đến một tình tiết quen thuộc...Đây là muốn để cho Tiêu Thanh dẫn dắt Ấn Kiếm Phong, để Ấn Kiếm Phong trở thành ngọn núi mạnh nhất, thi đấu trong nội môn thì lại giả bộ là kẻ hèn nhát nhất hay sao?
"Vì...”
Tiêu Thanh im lặng một lát, sau đó hắn ta chọn cách nói thật:
"Bên trong Ấn Kiếm phong có thứ mà ta muốn!”
Trên thực tế, ngay từ khi mới quay về từ Viêm Quang thành, Tiêu Dao tôn giả đã nói với Tiêu Thanh một chuyện. Rằng hắn ta gửi thấy khí tức của bảo vật mà hắn ta cần trên người của Triệu Viễn Sơn- người mà đã giúp đỡ Tiêu Thanh! Nếu không phải do ngày nào Triệu Viễn Sơn cũng ở cạnh bảo vật này, thì chắc chắn sẽ không thể có khí tức nồng đậm như vậy được. Cũng chính vì lí do đó mà Tiêu Thanh mới quyết định gia nhập Ấn Kiếm Phong. Hơn nữa hắn cung không sợ chuyện sau khi vào Ấn Kiếm tông sẽ không nhận được sự quan tâm bồi dưỡng của Xích Tôn sơn thì ra sao. Đối với hắn mà nói, chỉ cần hắn có Tiêu Dao tôn giả là đã đủ lắm rồi!
“Ừm...”
Phương Trần nhìn Tiêu Thanh, hắn im lặng một lát. Thực ra hắn rất muốn nói thẳng, là Tiêu Thanh à, nếu ngươi cần thứ đồ gì thì ngươi cứ bảo cái người cha vợ của ngươi ra nói chuyện không phải là xong luôn rồi hay sao? Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định giữ im lặng. Đây là cơ duyên của vận khí chi tử, hắn vẫn không nên đi xen ngang thì hơn! Nhưng Phương Trần vẫn nhìn về phía Lăng Uyển Nhi:
“Ngươi có ủng hộ Tiêu Thanh ca ca của ngươi đến Ấn Kiếm phong hay không?”
"Phương sư huynh, tất nhiên là ta sẽ ủng hộ hắn rồi!”
Câu trả lời của Lăng Uyển Nhi nằm ngoài dự đoán của Phương Trần:
“Bất kể Tiêu Thanh ca ca quyết định điều gì, hắn muốn đi đâu, ta đều sẽ ủng hộ hết mình!”
“Ta cũng tin tưởng rằng với thiên phú của hắn thì bất luận đến nơi nào, cũng nhất định sẽ trở thành một cường giả mà thôi! Hơn nữa, kể cả là hắn có ở Ấn Kiếm phong đi chăng nữa, thì vẫn có ta ở Xích tôn sơn mà. Ta vẫn có thể giúp hắn lấy được không ít tư nguyên!”
Nói xong, Tiêu Thanh cũng cười nói:
“Ngươi đừng ăn nói bậy bạ. Nếu đã ở Xích Tôn sơn thì phải tuân thủ lễ nghi ở đó. Vẫn còn bá phụ ở mỏ linh thạch và bá mẫu ở dược điền đang đợi ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể đón bọn họ về đấy. Nếu ngươi thật sự đi trộm cái gì đó vì ta, sau đó bị phạt thì không hay đâu...”
“Ta có trộm đâu. Ta chỉ lấy một ít mà thôi...”
“Như thế cũng không được, có biết không? Ngươi phải nghĩ cho bản thân và nghĩ cho phụ mẫu nữa.”
“Được rồi, Tiêu Thanh ca ca.”
Phương Trần vừa nghe hai người họ nói chuyện vừa cắn móng tay...Nếu Lăng Uyển Nhi thật sự làm như thế thì có được tính là tự đi trộm đồ nhà mình không nhỉ? Phương Trần ho khan hai tiếng, ngăn cản hai người đang đánh yêu mắng yêu kia lại, châm chước nói:
“Tiêu Thanh, nếu ngươi đã quyết định rồi vậy thì cũng được thôi! Có điều, có lẽ sẽ có rất nhiều trưởng bối trong tông môn đến lôi kéo ngươi, thế nên ngươi cũng có thể cân nhắc thêm xem sao. Nếu không thể nói ra được thì ngươi cũng có thể hỏi dò thử xem, liệu họ có món bảo vật mà ngươi đang cần hay không...”
Tiêu Thanh bỗng nhiên có thể đột phá Thiên đạo Trúc cơ, là một kẻ có tư chất phi phàm. Có lẽ bên phía Xích tôn sơn sẽ nghĩ cách để kéo hắn qua đó! Nhưng Tiêu Thanh lại ôm quyền, cảm tạ:
"Được! Đa tạ sư huynh nhắc nhở!”
Sau đó, Tiêu Thanh cùng Lăng Uyển Nhi rời đi. Hôm nay hắn tới đây đơn giản cũng chỉ vì muốn cảm ơn và nói ra quyết định của mình cho Phương Trần biết mà thôi. Tới ngày hôm nay, đối với hắn mà nói, Phương Trần là người mà hắn tôn trọng nhất. Thế nên bất cứ chuyện lớn nào của hắn thì hắn cũng sẽ đến để nói cho Phương Trần hiểu rõ. Sau khi Phương Trần nhìn Tiêu Thanh và Lăng Uyển Nhi rời đi, Trương Thiên đột nhiên nhảy ra từ góc tối, cẩn thận từng chút một tới gần. Phương Trần nhìn hắn ta bước ra lén lén lút lút cũng không cảm thấy bất ngờ gì cả. Hắn đã phát hiện ra Trương Thiên đang vui vẻ từ lâu rồi! Phương Trần ngáp một cái:
“Người cũng đi từ lâu rồi, ngươi còn ở đó giả bộ cái gì hả?”
“Phương sư huynh!”
Trương Thiên thấy Phương Trần, lập tức hành lễ. Sau đó hắn ta cười ngượng nói:
“Đây không phải là do ta sợ bị hắn ta thấy hay sao? Nhỡ mà hắn ta hiểu nhầm rằng ta và Phương sư huynh có chuyện gì đó với nhau, thế thì không phải là làm hại thanh danh của Phương sư huynh rồi hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận