Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 451 - Hoan Nghênh

Phương Trần:
“?”
Hổ tỷ là cái thứ gì vậy? Nghe thấy câu xưng hô đó, Dực Hung lại kiêu ngạo gật đầu:
“Được, ngươi có thể nói chuyện rồi!”
Nhất Thiên Tam quay đầu về phía Phương Trần:
“Phương Trần, hoan nghêng ngươi về nhà. Ngươi đem bạn mới về nhà à?”
“Đúng vậy!”
Phương Trần gật đầu. Nhất Thiên Tam nghe vậy thì sáp lại Phương Trần, tò mò hỏi:
“Chào ngươi, ta tên là Nhất Thiên Tam, ngươi tên là gì?”
Phương Trần thấy thế thì muốn trả lời thay luôn rằng đây là Chân Trần ấn. Nhưng bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đột nhiên hắn có một cảm giác quen thuộc đến lạ! Sau đó, hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt lộ ra vẻ kích động và mong chờ không kìm lại được... Hắn nhớ ra rồi. Hôm qua Nhất Thiên Tam cũng hỏi kiếm của Khương Ngưng Y y chang như này. Sau đó Yên Cảnh liền ra đời. Vậy bây giờ, Nhất Thiên Tam lại hỏi như vậy, thế có phải có nghĩa là Chân Trần ấn có thể sẽ...
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Nhất Thiên Tam nói xong, bên trong cơ thể của nhánh cây nhỏ bỗng nhiên có một luồng ánh sáng, sau đó luồng ánh sáng đó chập chờn rồi bay vào trong Chân Trần ấn. Vèo. Sau khi luồng ánh sáng biến mất, Chân Trần ấn nãy giờ không có động tĩnh gì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng dần dần lưu chuyển... Thấy cảnh này, toàn thân Phương Trần kích động đến mức run lên. Mẹ nó chứ? Không ngờ... không ngờ lại sảy ra thật? Vậy thì tiếp theo có phải ấn Chân Trần sẽ sinh ra khí linh không?! Ví dụ như đột nhiên có một âm thanh truyền ra từ bên trong ấn nói rằng “Ha ha ha, ta chính là ấn Chân Trần đây!” chẳng hạn! Nhưng trong lúc Phương Trần đang kích động mong chờ thì mãi khí linh của ấn Chân Trần vẫn không xuất hiện. Nhưng trong cơ thể Dực Hung lại bỗng nhiên sinh ra một luồng khí tức lạ vừa kì ảo vừa huyền diệu. Sau đó, toàn thân Dực Hung bỗng bắt đầu hồng rực lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Trần, kinh ngạc nói:
"Phương Trần, ta...”
Phương Trần thấy thế thì hoảng hốt, hắn vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của Dực Hung, vừa kiểm tra hắn vừa hỏi:
“Ngươi, ngươi làm sao thế?”
Dực Hung nói một cách chậm chạp và khó khăn:
“Ta, hình như ta ngộ ra rồi!”

Nghe thấy Dực Hung nói vậy, Phương Trần tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Đây là chuyện gì đang sảy ra vậy? Rõ ràng là Nhất Thiên Tam điểm hóa ấn Chân Trần, vậy tại sao...kết quả lại là Dực Hung ngộ đạo rồi? Phương Trần nghĩ tới đây, phản ứng đầu tiên của hắn là sững sờ. Sau đó hắn liếc về phía ấn Chân Trần. Khi nãy luồng sáng trong ấn còn le lói, giờ đây lại đang tỏa ra ánh hào quan rực rỡ, cực kì chói mắt. Bên trong ánh hào quang chói mắt này như ẩn chứa một sự huyền ảo nào đó làm cho người ta nhìn không thấu. Ánh sáng này chiếu lên khuôn mặt ngây ngốc của Phương Trần. Hắn hiểu rồi! Đến tên ngốc cũng hiểu được chuyện này có nghĩa là gì. Mẹ nó chứ, đây có nghĩa là ấn Chân Trần giúp Dực Hung ngộ đạo! Nhưng Phương Trần không hiểu chuyện này nghĩa là như nào? Không phải là cái thứ này cần nhận chủ mới dùng được à? Vậy tại sao đột nhiên Dực Hung lại ngộ được đạo? Vào đúng lúc này, Dực Hung đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn ta hưng phấn nói:
"Trần ca, ta hiểu rồi! Ta hiểu hết rồi!”
Phương Trần quay đầu về phía Dực Hung:
"Ngươi hiểu cái gì cơ?”
Dực Hung:
"Ta hiểu ra nên dùng thuốc độc như nào rồi.”
Phương Trần:
“?”
Lời vừa dứt, không biết Dực Hung lấy ra được một bình thuốc độc Kim đan kì từ chỗ nào ra. Hắn ta uống một lèo hết luôn. Ực! Sau khi uống hết bình thuốc độc, hắn ta hưng phấn mà gầm về phía trời cao:
“Gàoooooo!!!”
Sau khi hắn ta dùng hết sức để gầm lên trời, thất khiếu của hắn ta lập tức túa ra đầy máu, miệng nôn không ngừng, sau đó hắn ta suy sụp nằm co quắp trên mặt đất...Phương Trần:
“??? Ngươi bị bệnh à?”
Phương Trần mắng to một câu, sau đó hắn luống cuống chân tay vội vàng lấy thuốc giải ra. Lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân không hề mang theo thuốc giải. Nhất Thiên Tam nhớ vị trí của phòng thuốc. Hắn ta vội vàng chạy đi lấy. Nhưng Nhất Thiên Tam không lấy được, cuối cùng vẫn là phải nhờ Phương Trâng đi lấy. Nhưng khi Phương Trần còn chưa kịp bón thuốc cho Dực Hung, sức mạnh của Dực Hung lại bỗng nhiên tăng mạnh lên. Ầm!!! Tiếp theo, bộ lông của Dực Hung bỗng dựng thẳng lên từng chiếc một giống như sắt thép. Đôi mắt hắn ta lộ ra vẻ nguy hiểm sắc bén. Hắn ta chầm chậm đứng dậy, mặc dùng thất khiếu vẫn đang chảy máu không ngừng, nhưng khí thế hắn ta tỏa ra càng ngày càng mạnh! Vào lúc này, Phương Trần cảm thấy khí thế của Dực Hung càng lúc càng khó hiểu. Nó mạnh mẽ như có thể rời sông lấp biển, khí thế mạnh như sóng đánh tới. Phương Trần thấy sau khi Dực Hung uống thuốc độc thì trở nên mạnh hơn thì kinh ngạc:
“Ngươi...đây là kết quả của cái mà ngươi hiểu ra à?”
“Đúng vậy!”
Dực Hung mở miệng nói chuyện. Lúc này, mặc dù thất khiếu của hắn vẫn đang chảy máu, nhưng tiếng nói của hắn lại vang như sấm rền. Cơ thể hắn chỉ mới động một chút mà đã tạo ra được khí thế kinh khủng làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi. Sau đó, Dực Hung hưng phấn nhìn về phía Phương Trần:
"Trần ca, thử lực chiến đấu của ta một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận