Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 159 - Trúc Cơ Tầng Tám

Nếu như nói lực chiến đấu của Nhân Đạo Trúc Cơ là một, như vậy lực chiến đấu của Địa Đạo Trúc Cơ là hai, mà thiên đạo thì là ba!
Cho nên, trừ phi tu tập thuật pháp rất cường đại, nếu không ngay từ đầu Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không tồn tại chuyện dẫn trước lực chiến đấu quá rõ ràng .
Nhưng mà, Thiên Đạo Trúc Cơ chỗ đặc biệt ở tiềm lực.
Đợi đến khi cấp bậc càng cao, chênh lệch lực chiến đấu sẽ càng lúc càng lớn!
Tỉ như đến Trúc Cơ tầng chín, trong tình huống không xét đến thuật pháp, pháp bảo, bùa chú, trận pháp, Thiên Đạo Trúc Cơ có thể một đánh ba.
Nhưng, lực chiến đấu cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Thiên Đạo Trúc Cơ khan hiếm.
Chỗ trân quý của Thiên Đạo Trúc Cơ ở chỗ nó có tương lai rộng lớn hơn, có nhiều khả năng tu luyện tới cảnh giới cao hơn!
Không phải nói không có Nhân Đạo Trúc Cơ tu luyện tới Độ Kiếp, thế nhưng đích thật là hiếm như lông phượng sừng lân.
Hầu hết cường giả Độ Kiếp, Đại Thừa, chí ít đều là Địa Đạo Trúc Cơ hoặc là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Nhưng dù như vậy, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng nắm giữ năng lực chiến đấu vượt cấp.
Vì vậy, tông môn thấy đệ tử của mình Thiên Đạo Trúc Cơ, bình thường đều sẽ tặng pháp bảo hộ thân cường đại, để phòng ngừa họ chết yểu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Dực Hung vẫn luôn cẩn thận đề phòng Phương Trần.
Hắn cảm thấy trong tay Phương Trần chắc chắn sẽ có pháp bảo cường đại của Đạm Nhiên tông.
Nhưng hắn nghìn tính vạn tính cũng không có tính tới tên này bật hack...
Sau khi Phương Trần trò chuyện với hệ thống xong, hắn cũng đã có dự đoán về thực lực của mình.
Cơ sở cũng là Trúc Cơ tầng tám!
"Ta có hơi mạnh..."
Phương Trần không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tuy nhiên, suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng!
Thần Thể Thượng Cổ, Khải Giáp Thần Tướng, Hỏa Sát Vương, tâm pháp Vạn Sát.
Bốn thứ hợp nhất, nếu như còn chưa đủ biến thái mới không có đạo lý!
Nhất là Thần Thể Thượng Cổ.
Nếu như đổi thành những người khác tới tu luyện, đừng nói tới độ kiếp, dù là muốn hoàn thành thần thể Trúc Cơ trong một đêm, cũng là chuyện không thể nào!
Người nào mẹ nó một đêm có thể chặt chính mình nhiều lần như vậy?
...
Đến khách sạn trong thành Viêm Quang.
Tiêu Thanh đi trả phòng, mà Phương Trần và Dực Hung trên vai hắn thì ngồi trên bàn, gọi hai đĩa thức nhắm.
Dực Hung nói:
"Phương Trần, ngươi không khỏi quá tốt với sư đệ ngươi rồi!"
"Hỏa Sát châu này là chí bảo hạng gì, sao ngươi có thể nói cho là cho! Ngươi không sợ hắn không trả lại cho ngươi, mà một mình tu luyện sao?"
Không thể không nói, Dực Hung không thấy Phương Trần cho Tiêu Thanh công pháp Tật Phong Bộ và Ý Chí Vô Song, còn có Toái Ngọc đan, bây giờ thấy Phương Trần thế mà cho Hỏa Sát châu, hắn cực kỳ rung động.
Sao Phương Trần lại rộng rãi như vậy?
"Thật ra ta hi vọng hắn luyện một mình."
Phương Trần sâu kín thở dài một hơi.
Dực Hung nghe vậy, lại vô cùng cảm động.
"Bây giờ ngươi hoàn toàn không giống với ngươi lúc bình thường!"
"Ta cảm giác ngươi đang phát sáng loá mắt!"
Phương Trần kẹp một hạt đậu phộng và một mảnh thịt bò cho Dực Hung, tiếp đó đổ toàn bộ đồ ăn còn lại vào trong miệng mình, vừa nhai vừa nói:
"Đó là dĩ nhiên."
Dực Hung nuốt đậu phộng và thịt bò, sau đó nịnh nọt nói:
"Vậy ngươi đã hào phóng như vậy, hay là...Để cho ta cắn một cái nha? Liếm một cái cũng được!"
"Ta thèm ngươi!"
Phương Trần không biến sắc nói:
"Ở đây nhiều người, khi trở về ta lại tát ngươi sau, giờ cho ngươi thiếu nợ đấy!"
Dực Hung:
"..."
Đúng là không nên lắm mồm!

Khi Dực Hung hối hận vì không thể cưỡng lại cám dỗ của Phương Trần và chủ động xin chết, đột nhiên truyền đến tiếng động ồn ào từ lầu hai của nhà trọ.
“Tránh ra cho ta!”
Tiếng hét phẫn nộ của Tiêu Thanh truyền đến.
Theo sát phía sau, là một giọng nói khinh thường:
“Tránh cái gì mà tránh? Ngươi đập vỡ bình Hỏa Ngọc trân quý của ta, bây giờ ngươi nên bồi thường cho ta!”
“Bớt nói nhảm!”
Tiêu Thanh hét lớn:
“Ta phá đồ của ngươi khi nào?”
“Vậy chẳng lẽ bình Hỏa Ngọc của ta tự mình rơi xuống đất sao?”
“...”
Đột nhiên nghe được đoạn đối thoại, mắt Phương Trần lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía trên lầu.
Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Tiêu Thanh,đối phương dường như đối phương không giống người sẽ đập hư đồ của người khác, còn không thèm nói đạo lý.
Sau đó, Phương Trần đã thay đổi quyết định, đưa ra một kết luận có phần định trước...nếu đã như vậy, đây là Tiêu Thanh gặp phải ăn vạ rồi?
“Đi, đi lên xem một chút.”
Phương Trần đứng dậy, mang theo Dực Hung cùng nhau lên lầu.
Chỉ là, khi lên lầu, Phương Trần cảm khái trong lòng…
Không thể không nói, đứa con của trời thực sự giỏi “gây rắc rối”.
Đi đến đâu, chỗ đó đều có biến.
Lần trước, lúc Phương Trần một mình đến thành Viêm Quang, ngoại trừ gã sai vặt ở Dược vương các nói câu “Độc dược này, ngay cả chó cũng không ăn” làm tổn thương hắn ra, thì toàn bộ hành trình của hắn đều sóng yên biển lặng, không gặp phải bất kỳ chuyện gì quái lạ cả.
À…
Cũng không phải không có.
Như sư tôn cũng rất kỳ lạ!
Mà Tiêu Thanh, đi một chuyến đến thành Viêm Quang, vừa đến ngày đầu tiên, đã bị người hầu Trương Thiên gây sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận