Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 256 - Xin Hảo Đạo Hữu Bao Nhiêu Tuổi

Nguyên nhân vì như thế, liên hệ với mấy câu vừa rồi của vị thánh tử Đức Thánh tông này, đầu óc của hắn tạm thời bị thiêu rụi!
Một tên ma tu, nhảy nhót trong địa bàn của tông môn chính đạo, còn nói chuyện không hợp thói thường như thế, còn móc ra pháp bảo áp đáy hòm...
Phương Trần nhất thời không phân biệt được, gã này thành thật, hay là đang trang bức, hay là uy hiếp, hay là âm dương quái khí.
Tên này quá mẹ nó phức tạp rồi!
Thấy Phương Trần không nói lời nào, Du Khởi lại thân mật hỏi thăm:
"Muốn kích hoạt cho ngươi xem một chút không?"
"Không cần không cần."
Phương Trần khoát khoát tay, ngươi mà kích hoạt là ta sẽ tự bạo đó!
"Được."
Du Khởi gật đầu, treo tấm gương ở trước ngực.
Hành vi này khiến Phương Trần cảm giác đối phương cũng đang uy hiếp mình!
Phương Trần hơi nghiêng thân thể, né tránh tấm gương, lại hỏi:
"Xin hỏi Du đạo hữu bao nhiêu tuổi?"
Du Khởi trầm ngâm chốc lát nói:
"Kiếp trước hẳn là 12 vạn 9,532 năm, đời này...Ta vừa sinh ra trong huyễn cảnh giới này không lâu, hẳn là năm mươi hai, hoặc là bảy trăm sáu mươi ba năm?"
"Ha ha, không rõ ràng, tuổi tác trong huyễn cảnh ta không thể đếm xuể, khiến Phương đạo hữu chê cười rồi."
Nói xong, chính hắn cũng tự cười, trong nụ cười là vẻ ngượng ngùng của thiếu niên, trên gương mặt hơi đỏ hồng, dường như thật sự có chút xấu hổ.
Phương Trần:
"..."
Ngươi cười cái đậu xanh rau muốn gì?
Tiểu tử ngươi có phải đang đùa nghịch ta không?
Phương Trần nhìn Du Khởi, đột nhiên lồng ngực bị đè nén, hắn thật sự muốn đối phương kích hoạt tấm gương, dứt khoát đánh một trận với hắn cho rồi.
Dù sao mình cũng không sợ chết!
Nhưng ngẫm nghĩ, Phương Trần đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Con hàng này, thành thật như thế, mình hỏi cái gì đối phương sẽ đáp cái đó, thái độ thành khẩn.
Nhưng đáp án lại hoang đường như vậy.
Kỳ quái như thế, nhưng lại phù hợp ý nghĩ của mình...
Đây không phải là mình lại trúng trúng huyễn thuật đó chứ?
Nghĩ tới đây, Phương Trần đột nhiên móc ra một bình độc dược.
Độc dược tỏa ra mùi hôi thối, Dực Hung lập tức lui lại.
Du Khởi thấy thế thì sững sờ, lập tức nghĩ tới điều gì, thở dài nói:
"Phương đạo hữu, sau khi ta đi vào Đông Cảnh, ngươi là người đầu tiên giao lưu hoa hợp với ta như thế, nhưng ngươi...Hiện tại chẳng lẽ cũng muốn giống những tu sĩ chính đạo kia, vì thân phận ma tu của ta mà rút binh khí đối đầu với ta?"
"Chỉ là huyễn cảnh, đều là hư ảo thôi, lại nói, độc dược này của ngươi đối với ta..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Trần đã trực tiếp uống sạch, rồi ngã xuống thẳng tắp.
Du Khởi ngây dại:
"..."
Sau một khắc, hắn hưng phấn đến mức hai mắt tỏa ánh sáng!

Lý do hai mắt Du Khởi phát sáng là vì hắn phát hiện ra Phương Trần lại đứng lên rồi. Sau khi Phương Trần đứng dậy, hắn lau lau máu độc ở khóe miệng mình, đứng tựa vào tường, sau đó nhìn về phía Du Khởi hai mắt đang sáng lấp lánh, rơi vào trầm mặc. Hệ thống sẽ cho hồi sinh liên hoàn, mà tên Thánh tử ma đạo này vẫn đang ở đây. Thế này không phải bản thân hắn đang rơi vào một vòng tuần hoàn huyễn thuật rồi hay sao? Tên này khó hiểu như vậy là thật à? Phương Trần hít sâu một hơi, hắn cảm thấy hơi đau đầu. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể gọi người tới thôi!
Hắn đánh không lại Du Khởi, hắn cũng không biết rằng liệu tự bạo của Trúc Cơ kì có thể đánh bại được caia gương có tên phức tạp kia của đối phương hay không. Thế nên, bây giờ hắn chỉ có thể nhanh chóng gọi cường giả của Đạm Nhiên tông đến đây, để ngăn chặn đối phương giải phóng Thiên Ma trong hang động thiên ma ra ngoài! Dư Khởi đột nhiên nói:
"Phương tiền bối, mời nhận của ta một lạy!”
Nói xong, hắn liền khom người hành lễ trước mặt Phương Trần. Phương Trần đang định gọi người đến đây thì ngơ ngác:
“Tại sao vậy?”
Tên này làm vậy là có ý gì? Trong mắt Dư Khởi lộ ra vẻ bái phục:
“Còn cần phải nói hay sao? Phương tiền bối, bản thân ngươi đã có thể vượt qua được huyễn cảnh của thế giới này, hơn nữa sức mạnh trong cơ thể ngươi cũng đi trước ta! Bình thường hay nói vấn đạo không phân trước sau, kẻ nào đạt được thành tựu thì chính là thầy. Mặc dù ta không biết tu vi thực sự của Phương tiền bối đã đạt được đến cảnh giới nào, nhưng, nếu chỉ xét trong huyễn cảnh của nơi này thôi thì ngươi chính là ngọn đèn duy nhất soi sáng, chỉ đường cho ta! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đi theo ngươi về Đạm Nhiên tông, tu tiên học đạo!”
Dực Hung không nhịn được mà há to miệng. Thánh tử của ma đạo muốn quay về chính đạo để tu luyện? Du Khởi, đây là ngươi điên rồi hay ta điên rồi? Phương Trần bị hắn làm cho trầm mặc, hắn chỉ muốn nghe nhưng không muốn đáp lại lời mà Du Khởi vừa nói. Hắn chắc chắn rồi, đây tuyệt đối không phải huyễn thuật. Đầu óc hắn vẫn bình thường, làm sao có thể tưởng tượng ra được huyễn thuật vô lí như vậy được! Chắc chắn là Du Khởi bị điên rồi! Trong lòng Phương Trần âm thầm lẩm bẩm:
“Không phải là do hắn ta luyện ma pháp nhiều quá nên luyện ngu người luôn rồi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận