Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 517 - Luyện Hóa

Lăng Tu Nguyên thấy thế thì tỏ ra vui vẻ. Sau đó hắn phất tay, tất cả những khối băng trong không khí đều bị đánh tan. Hắn cười nhạo nói:
"Uyên Vân Sách, từ bao giờ mà năng lực chịu đựng của ngươi lại kém như thế? Mới nói có mấy câu thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi à?”
Hiền Minh nhìn về phía Lăng Tu Nguyên, khóe miệng hắn nở một nụ cười tràn đầy sát ý khát máu:
“Lăng Tu Nguyên, nhìn quả nhân giống người dễ để người khác đem ra làm trò đùa lắm hay sao?”
Hắn ta nói xong, sau lưng Lăng Tu Nguyên liền xuất hiện một bàn tay ma màu đen nhánh, làn da ở năm ngón tay khô cong, mặt ngoài nứt nẻ, ma khí không ngừng tràn ta từ trên bàn tay. Sau khi bàn tay ma xuất hiện, nó liền lao tới phía đỉnh đầu của Lăng Tu Nguyên mà phủ xuống. Lăng Tu Nguyên không hề thay đổi sắc mặt. Từ trên người hắn ta xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu tím, luồng ánh sáng đó liền đánh bay bàn tay ma ra ngoài. Sau khi bàn tay ma bị đánh bay đi thì liền tan nát ngay giữa hư không. Ngay sau đó, từ không trung truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc... Ầm! Lăng Tu Nguyên quay đầu nhìn hư không bị nổ tung đến mức tràn ngập những vết nứt chằng chịt dày đặc, sau đó hắn ta thu hồi ánh mắt lại, giễu cợt nói:
“Uyên Vân Sách, bản tọa không hề đem ngươi ra để đùa giỡn. Mỗi câu mà Hư Niết nói đều là lời thật lòng của hắn ta. Hiền Minh quát một tiếng vang như sấm dậy:
"Cái câu đem bản thân đi luyện hóa như thế mà gọi là lời nói thật lòng hay sao?! Vậy sao ngươi không tự luyện hóa chính bản thân ngươi luôn đi?”
Vẻ mặt Lăng Tu Nguyên tràn đầy vẻ thành khẩn:
“Đó tất nhiên là do bản tọa không phải đồ ngốc rồi.”
Vẻ mặt Hiền Minh âm trầm. Hắn ta cười lạnh nói:
"Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận ngươi đang đem bản tọa ra làm trò đùa rồi có đúng không?”
Lăng Tu Nguyên xua tay nói:
“Nói rõ trước, bản tọa không hề trêu đùa gì ngươi. Ít nhất là mỗi lời Hư Niết nói đều là những lời thật lòng của hắn. Chuyện này bản tọa có thể lấy tâm ma ra để thề! Hơn nữa, là do chính ngươi mời bản tọa đến đây. Kể cả Hư Niết, cũng không phải là do ta ép ngươi phải gặp hắn ta. Tất cả là do ngươi chủ động yêu cầu. Hơn nữa khi nãy ta đã nói với ngươi rồi, chỉ cần ngươi không hối hận là được. Tất cả mọi chuyện đều là do ngươi yêu cầu làm. Thế mà bây giờ ngươi lại trút lửa giận lên người bản tọa, đây cũng là chuyện không hợp lẽ thường, có đúng không?”
Nghe xong một đống lời của Lăng Tu Nguyên, mặt Hiền Minh không có biểu cảm gì cả. Số lượng băng bên cạnh hắn kết lại càng ngày càng nhiều. Mà Ôn Lương đang đứng cạnh Hiền Minh lúc này đã nổi trận lôi đình. Hắn ta tức giận đến mức khóe mắt như muốn rách ra. Đúng lúc này, Lệ Phục cau mày nói:
“Uyên Vân Sách, ta đã cho ngươi thời gian dài như vậy để ngươi tự cắt đứt cánh tay của mình, vậy vì sao ngươi không làm?”
Sắc mặt Hiền Minh không thay đổi nhìn về phía Lệ Phục:
"Cái công pháp này của ngươi rõ ràng không phải là công pháp thành tiên!”
Lệ Phục nghe vậy thì lập tức trở nên giận dữ, hắn ta lớn tiếng quát:
“Ha ha, ngươi dám xem thường công pháp của ta? Nếu như ngươi đã không thành tâm đến vậy, thì ta với ngươi là vô duyên với nhau. Ngươi đi đi! Thần thể thượng cổ nhất định không thu nhận người vô duyên để tu luyện!”
Trước sự nhìn từ trên cao xuống mắng chửi của Lệ Phục, cuối cùng Hiền Minh cũng không nhịn nổi nữa. Hắn ta cười một cách dữ tợn:
“Kể cả ngươi có là tiên đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể lừa gạt quả nhân như vậy được! Nếu đã như vậy, ta cũng muốn thử xem xem vị thần tiên hạ phàm như ngươi rốt cuộc có tài cán đến mức như thế nào.”
Trên thực tế, hành động này của Hiền Minh có hai mục đích. Thứ nhất, tất nhiên là phương pháp thành tiên trong truyền thuyết. Từ đầu hắn ta cũng chẳng hi vọng sẽ moi được thông tin gì có ích từ trong miệng của Lệ Phục và Lăng Tu Nguyên. Nhưng Hiền Minh cảm thấy tất cả mọi người đều là cường giả đỉnh phong như nhau, nếu như ngươi muốn giấu bí kíp, ta có thể hiểu. Thế nhưng mà bọn hắn lại đem hắn ta ra làm trò đùa, đấy có nghĩa là gì cơ chứ? Để tay lên ngực mà nghĩ, nếu như đổi vị trí, hắn ta mà đứng ở địa vị là Lăng Tu Nguyên, hắn ta nhất quyết sẽ không bao giờ làm trò như vậy! Chủ yếu là do làm chuyện này chẳng đem lại chút ích lợi nào cả! Nhưng bây giờ Hiền Minh lại bị chơi xỏ đến như vậy, làm cho hắn ta cảm thấy cực kì tức giận.
Mà ngoại trừ chuyện công pháp thành tiên ra, mục đích thứ hai của hắn ta chính là muốn thử xem thực lực của Lệ Phục đến đâu. Rốt cuộc thực lực của thần tiên hạ phàm có thể mạnh đến mức nào. Hắn muốn thử nghiệm một chút! Nếu như nó quá mạnh, vậy bây giờ hắn ta sẽ thoái vị ở Đức Thánh tông rồi bỏ chạy ngay lập tức! Nhưng nếu như không mạnh đến mức có thể đánh chết bản thể của hắn, vậy thì sau này hắn có thể kê cao gối ngủ, làm bạn với mỹ tửu giai nhân, không lo không nghĩ, tiếp tục tìm thú vui rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận