Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 421 - Đệ Đệ Chu Chử

Người kia nói:
“Ta là đệ đệ Chu Chử!”
“Xin chào, Chu sư đệ, Phạm sư đệ!”
Phương Trần ôm quyền cười nói, cười xong hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Huynh đệ song sinh, vì sao lại có hai họ?
Song sinh khác cha khác mẹ phải không?
Phương Trần không khỏi do dự thử dò hỏi:
“Các ngươi, họ này là?”
Phạm Chinh thuần thục cười đáp:
“Ta cùng họ mẫu thân, đệ đệ cùng họ phụ thân!”
Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hắn trả lời vấn đề này!
“Ồ!”
Phương Trần giật mình, lập tức cười ngượng nói:
“Là sư huynh thất lễ rồi!”
“Sư huynh đừng để bụng, đây là chuyện bình thường thôi!”
Phạm Chinh lắc đầu, sau đó nói:
“Phương sư huynh, hai huynh đệ chúng ta vừa rồi có giao chiến với ngài, phát hiện thực lực của ngài quá mạnh, hai huynh đệ chúng ta không cách nào địch nổi, thật sự rất bội phục!”
Phương Trần:
“?”
Ba mươi mấy chữ ngắn ngủi của Phạm Chinh, trực tiếp khiến Phương Trần bối rối.
“Đây…”
Trầm mặc mấy giây, Phương Trần do dự hỏi:
“Phạm sư đệ, vừa rồi chúng ta có gia chiến sao?”
“Có chứ!”
Chu Chử ở một bên không chút do dự nói.
Phương Trần không khỏi im lặng hít một hơi, sau đó suy nghĩ một lát, sờ mũi, sau đó lại nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc của hai sư đệ vừa nói lời thề son sắt, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ, quay đầu nhìn Ngô Mị:
“Ngô sư đệ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?”
Ngô Mị cười thảm tựa như ánh sáng phản chiếu nói:
Sư huynh, vừa rồi không xảy ra chuyện gì mà huynh không biết cả!”
“Hai vị sư đệ là đấu với ngươi trong đầu, không phải trên thực tế giao thủ với ngươi!”
Phương Trần sửng sốt:
“Có ý gì?”
Phạm Chinh và Chu Chử nói:
“Đúng vậy, Phương sư huynh, vừa rồi chúng ta đánh một trận với ngươi trong đầu.”
Phương Trần ngơ ngác nói:
“Đánh như thế nào?”
“Chính là như vậy…”
Phạm Chinh nói một câu, liếc nhìn Chu Chử, sau đó nhắm mắt lại.
Cảnh tượng này khiến Phương Trần bỗng nhiên nhớ đến…
Lúc nãy hai người này thấy mình chẳng phải cũng nhắm mắt lại sao?
Trong lòng hắn không khỏi lộ ra có chút mới lạ.
Đây chính là ý của “đánh một trận” sao?
Ngay sau đó, Phương Trần còn chưa kịp hết tò mò, xuất hiện một hình ảnh khiến hắn cực chấn động…
Sau khi hai người nhắm mắt lại, cùng hành lễ với không khí nói:
“Phương sư huynh, xin chỉ giáo!”
Phương Trần vội vàng không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời không biết mình có nên giơ tay chào hỏi bọn hắn không…
Không chờ hắn phản ứng, Phạm Chinh đã đầy năng lượng quát to một tiếng:
“Phương sư huynh, vậy đắc tội rồi! Ý Chí Vô Song!”
“Ta đến rồi!”
Phương Trần nhớ môn công pháp này, nó có thể khiến người ta tăng chiến lực trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, sau khi Phạm Chinh hô xong, cơ thể hắn cũng không có bất kỳ dấu hiệu tăng kí tức.
Ngay sau đó, Chu Chử lại quát nói:
“Phương sư huynh, chiêu này là kiếm khí quyết Trảm Thủy, xin chỉ giáo!”
Vừa mới nói xong.
Chu Chử đột nhiên giơ tay lên, trong tay không có linh lực ngưng tụ, cũng không có khí thế cường đại, chỉ có một cơn gió bão xấu hổ tụ tập mạnh đến mức Phương Trần cảm thấy không khí đều đọng lại…
Mà sau khi hai người nói xong, toàn bộ Điện Đạm Nhiên đều im lặng.
Tất cả mọi người mím môi, nín cười, ánh mắt đều tập trung vào ba người bọn hắn…
Hai huynh đệ này không cảm nhận được nụ cười không thể kiềm chế được kia.
Nhưng Phương Trần đã bắt đầu không còn luyến tiếc điều gì trong sự mất mặt rồi…
Khoảnh khắc tiếp theo.
Phạm Chinh và Chu Chử đồng thanh hét lên:
“Xông lên!”
Phương Trần chỉ ngây ngốc nhìn hai huynh đệ không có chút khí tức chập trùng nào vẫn đang nhắm mắt hô to, mặt mày vô cùng lộn xộn…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả cuộc đời sao?
Đúng lúc này.
“Ah!”
Chu Chử đột nhiên hét lên đau đớn, khóe miệng vô cớ tran ra máu, hít một hơi khí lạnh:
“Hí! Nguy rồi, ca ca, lần này Phương sư huynh dùng thực lực chân chính rồi.”
Mà Phạm Chinh lập tức nói:
“Phương sư huynh, hai huynh đệ chúng ta cam bái hạ phong, nhận thua!”
Nói xong, hai người cùng mở mắt.
Chu Chử lâu máu ở khóe miệng, nhìn Phương Trần trong mắt đầy kính sợ:
“Phương sư huynh, thực lực của ngươi quả nhiên cường đại!”
Phạm Chinh cũng kính sợ nói:
“Lúc nãy lần đầu tiên chúng ta gặp ngươi, chưa hiểu rõ thực lực của ngươi, còn có thể đánh qua hai chiêu với ngươi!”
“Bây giờ sau khi tiếp xúc với ngươi lâu hơn, chúng ta mới phát hiện, thực lực của ngươi thực sự là mạnh đến mức hai huynh đệ chúng ta không cách nào địch nổi!”
Phương Trần:
“???”
Ta còn chưa thể hiện ra chiêu của ta, sao các ngươi biết ta mạnh đến mưới các ngươi không thể địch nổi?
“Không phải…”
Phương Trần trầm mặc lúc lâu gãi đầu một cái, sau đó cuối cùng không nhịn được phun ra câu hỏi thứ nhất:
“Các ngươi… Đây là cái gì?”
Hai mắt Phạm Chinh và Chu Chử sáng ngời nói:
“Luận bàn đó!”
Phương trần:
“...”
Ngươi hắn… Ngươi và hắn thực sự sẽ nói chuyện phiếm!
Phương Trần thật không biết phải làm sao để giao tiếp với hai vị tiểu khả ái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận