Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 45 - Thể Tu

Tác dụng lớn nhất của thể tu đơn giản là thân thể khỏe mạnh, đảm bảo đầu óc tỉnh táo để hỗ trợ tốt hơn cho các phương pháp tu luyện khác.
“Nói như vậy thì ý tưởng muốn dựa vào thể tu để vượt qua giới hạn của tôi đã phá vỡ.”
Sau khi xem ngọc giản xong, Phương Trần không khỏi thất vọng lẩm bẩm một mình.
Vốn dĩ, hắn muốn sử dụng thể tu để xem xem có đạt được hiệu quả tương tự như linh tu và kiếm tu. Chẳng hạn, thông qua thể tu tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, Kim Đan…
Nhưng hiện tại có vẻ như không có cách nào tu luyện thể tu.
Theo ngọc giản, mặc dù thể tu cũng được phân cảnh giới nhưng đỉnh cao của thể tu đơn thuần không có bất cứ sự trợ giúp từ linh lực. Lực phòng thủ và tấn công cùng lắm là ngang với cảnh giới Kim Đan.
Muốn thi triển thuật pháp mạnh có thể ảnh hưởng hàng trăm mét với thể tu là một điều không thể!
Hơn nữa, một thể tu muốn tu luyện đến cảnh giới Kim Đan cần nhiều thời gian hơn so với tu sĩ bình thường.
Vì vậy, thông thường khi tu sĩ gặp phải bình cảnh mới chọn phương pháp thể tu, ví dụ như một cao thủ cảnh giới Hóa Thần phát hiện tu vi của mình không thể tăng lên, liền tốn năm sáu trăm năm để tu luyện thể tu, luyện đến luyện thể cảnh giới Kim Đan…
Sau khi xem xong nội dung cần trả phí của ngọc giản, Phương Trần đặt nó vào nhẫn trữ vật của mình, sau đó thở dài thất vọng.
Thể tu không phải là phương pháp tốt nhất mà hắn muốn. Nhưng nói đi nói lại thì hiện tại thể tu là phương pháp duy nhất Phương Trần có thể sử dụng được.
Không đề cập đến tu vi, luyện tốt thể tu cũng có thể tăng tuổi thọ. Hơn nữa, cảnh giới Kim Đan của thể tu cũng rất tốt, còn tốt hơn quanh năm ở giai đoạn đầu cảnh giới Trúc Cơ.
Nghĩ đến đây, Phương Trần tự an ủi mình… có còn hơn không!
Sau đó, Phương Trần ở lại Truyền Công các một lúc, đáng tiếc cái gì cũng không thấy. Vốn muốn hỏi thêm về công pháp của thể tu nhưng Truyền Công các không có.
Theo Truyền Công các, thể tu không cần công pháp, chỉ cần rèn luyện thân thể là đủ.
Mà tại Đạm Nhiên tông, có một nơi là Nhược Nguyệt cốc, là nơi chuyên tu luyện thể tu của môn phái.
Nghe vậy, Phương Trần liền rời khỏi Truyền Công các đến Nhược Nguyệt cốc.

Nhược Nguyệt cốc.
Sau khi Phương Trần xuống núi Ánh Quang Hồ liền tiến vào Nhược Nguyệt cốc. Vì, nguyên chủ rất lười, cũng không muốn chịu đau chịu mệt nên không muốn đến Nhược Nguyệt cốc chịu khổ.
Vì vây, Phương Trần biết rất ít về Nhược Nguyệt cốc. Nhưng có một điều khiến Phương Trần hoang mang vì dọc đường hắn đi gặp rất nhiều người, già trẻ đều có. Về cơ bản, tất cả đều đến Nhược Nguyệt cốc. Điều này làm hắn rất hoang mang.
Hóa ra, thể tu được hoan nghênh như vậy sao? Có vẻ mọi người đều quan tâm a. Phương Trần không khỏi cảm khái, đáy lòng còn có một chút cảm giác nguy cơ.
Có vẻ hắn cũng phải tranh thủ vực dậy. Nhưng cảm giác nguy cơ không kéo dài lâu,
khi Phương Trần tiến vào Nhược Nguyệt cốc, hắn cuối cùng cũng biết tại sao có nhiều người như vậy.
Nhược Nguyệt cốc rất lớn! Lớn đến mức có thể chứa mấy ngàn người tự do hoạt động.
Lúc này, trong Nhược Nguyệt cốc là một viễn cảnh khí thế ngất trời. Mọi người đều vô cùng hào hứng tập luyện. Chỉ là nhất thời Phương Trần không biết nên nói gì với phương thức tu luyện này.
Chỉ thấy ở đằng xa có người đang chơi đá cầu ở sân cầu lớn. Nhưng có một người không đá được cho người khác liền sử dụng thuật pháp dẫn đến một trận lửa lớn ngập trời trực tiếp thiêu rụi cầu môn trên không trung.
Sau đó, giáo chính bên cạnh đen mặt, hất áo, một bàn tay to lớn màu tím giáng xuống bắt lấy người đã thiêu rụi cầu môn.
Còn có một nhóm ở bên cạnh chơi kéo co. Chỉ là có một đội sắp thua thì không biết từ đâu nổi lên một trận cuồng phong, thổi bay tất cả người ở đó. Những người trong đội sắp thắng lập tức chửi bới, cẩu tạp chủng, tiểu súc sinh, Ngưng Anh sẽ khó hoàn thành vang lên không dứt…
Xa xa, cũng có người cưỡi ngựa phi nước đại ở chuồng ngựa.
Cũng có người đang đứng trên một chiếc cọc trên không bằng một chân và đẩy nhau với người đứng đối diện.
Ở nơi Phương Trần nhìn không quá rõ có người đang đang tạo băng, một nhóm người nghịch băng.
Phương Trần nhìn xung quanh, ngoài một số người thực sự nghiêm túc luyện quyền, bắn tên, nâng đỉnh cho đến khi cơ thể chảy máu, toàn thân đỏ bừng thì những người còn lại đều đang chơi.
“Chết tiệt, đây là cách tu luyện thể tu sao?”
Phương Trần mở rộng tầm mắt, hắn xem như phục rồi, khó trách đám người này lại thích đến Nhược Nguyện cốc tu luyện. Ai có thể không thích?
Tuy nhiên, cũng không thể nói đám người này không đúng. Dù sao họ cũng không dùng linh lực, hoàn toàn dựa vào thể xác để hoạt động cũng coi như tu luyện rồi.
Nhưng Phương Trần cảm thấy mấy lão đầu chơi cờ vây ở đình nghỉ gần cổng không được coi là tu luyện. Phương Trần liếc nhìn ván cờ mà họ đang chơi khẽ lắc đầu. Không cố gắng tu luyện tốt thì ở đây nhàn nhã chơi cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận