Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 237 - Nhất Định Phải Giết

Phương Trần cười ha ha, một chân đạp tiểu tử này xuống, sau đó giẫm lên đầu đối phương.
Bụp!
“A!”
Dầu Phương Nhiên bị giẫm mạnh, cuối cùng không nhịn được hét lên đau đớn.
Trên mặt hắn hiện rõ đau đớn tột cùng và nhục nhã, thâm chí trong mắt lập tức xuất hiện nước mắt.
Sức lực của Phương Trần, vốn là mạnh liệt hung bạo, lại thêm, bọ một người từ nhỏ đến lớn đều khinh bỉ và căm ghét nhục nhã như vậy, làm sao Phương Nhiên có thể không thống khổ?
“Phương Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ta không có ý định giết ngươi.”
Phương Trần lộ ra một chút châm chọc, giễu cợt nói:
“Ta sẽ cố ý thả ngươi trở về tu luyện, cho ngươi cơ hội báo thù.”
“Chẳng qua, đợi ngươi đạt tới cảnh giới Kim Đan, ta sẽ tìm ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ biết, ta vẫn có thể như cũ tiếp tục nhục nhã ngươi thế này.”
“Nếu ngươi không phục, ngươi tiếp tục tu luyện, Nguyên Anh cũng tốt, Hóa Thần cũng được, thậm chí đợi ngươi đạt cảnh giới Đại Thừa, ta vẫn như cũ có thể đem ngươi đạp dưới lòng bàn chân, ngươi có tin không?”
“Phương Nhiên à, trở về khổ luyện đi, sau đó ngươi sẽ hiểu rõ, ngươi được định trước chỉ là con côn trùng mà ta chỉ cần một chân có thể giết chết!”
Nói xong.
Phương Trần cúi người, khinh thường vỗ vỗ mặt Phương Nhiên, cười nhạo nói:
“Chậc chậc, còn khóc sao?”
“Hơi vô dụng.”
Một lát sau, Phương Trần thu chân, quay người rời đi.
Phương Nhiên nghe được những lời này, trong đầu nhất thời trống rỗng, cơ thể cừng ngắc, hai mắt như muốn phun lửa, trong nháy mắt đầu óc hắn bị phẫn nộ làm cho choáng váng…
Hắn muốn giết chết Phương Trần!
Nhất định phải giết chết!!!
Hắn đứng dậy, sương mù từ Khải Giáp Thần Tướng màu vàng óng từ trong cơ thể bộc phát ra, hóa thành một bộ giáp chặt kín, đồng thời hắn nắm chặt trong tay một cây trường thương hư ảo, xông thẳng về phía trước, mãnh liệt, thẳng tắp đâm vào giữa lưng Phương Trần.
Nhưng chuyện khiến hắn tuyệt vọng đã xảy ra, rõ ràng trường thương màu vàng đang lao cực nhanh đến, lúc không thể ngăn cản, hai ngón tay đã dễ dàng kẹp láy nó.
Phương Trần cười híp mắt kẹp lấy thương của Phương Nhiên, sau đó lại buông ra đừa giỡ:
“Tiếp tục.”
Phương Nhiên ngẩn ngơ một chút, lộ ra vẻ khó thể tin được, sau đó lại rống to:
“Chết đi cho ta!”
Một cây trường thương màu bạc khác bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, tường thương hư ảo cùng trường thương màu bạc hòa làm một, khí tức tăng vọt, màng theo khí thế một đi không trở lại mà công kích Phương Trần thêm lần nữa.
Bành!
Phương Nhiên trực tiếp bị đá bay ra ngoài, màu vàng sáng của Khải Giáp Thần Tướng bị đạp thành thành mảnh vụn, đồng thời lông ngực bị đè nén, không ngừng sôi trào, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, Phương Trần tới gần, trên người tôn ra sương mù màu đỏ cực nồng đạm, một bên triệu hồi rìu Long Ám, lắc đầu nói:
“Khải Giáp Thần Tướng, không phải dùng như thế, đệ đệ ngu xuẩn của ta!”
Phương Nhiên nhìn Phương Trần đến gần, không tự chủ được lùi lại, nhìn hắn với vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi.
Trong lòng hắn tuyệt vọng.
Hắn thật sự không nghĩ tới, thực lực của Phương Trần, mà lại lợi hại như thế!
Hoàn toàn không có không gian để chống cự!
Phương Trần tay cầm hai lưỡi rìu, ngay sau đó, hắn giống như Phương Nhiên, để sương mù đỏ hình thành rìu chiến dung hợp với rìu Long Ám, hơn nữ, tốc độ của hắn vô cùng chậm, nhưng đồng thời chậm rãi, mà không mất ưu mỹ.
Thấy một màn này, Phương Nhiên lộ ra dao động.
Rõ ràng cùng là Thần Tướng Dung Binh, tào sao Phương Trần có thể làm được trôi chảy và thành thạo như thế?
Trong ấn tượng của hắn, phụ thân của hắn Phương Cửu Thiên cũng không làm được đến đến trình độ này!
Phương Trần tay cầm Rìu Hồng Vụ Long Ám, đôi mắt ở dưới khôi giáp hạ xuống giễu cợt và khinh thường:
“Nhìn kỹ không? Phương Nhiên, học thật tốt, đây là bài học đầu tiên mà ca ca dạy cho ngươi.”
“Nếu ngươi có thể học được, có lẽ còn có cơ hội đỡ đòn công kích của ta.”
Vừa mới nói xong.
Bóng dáng Phương Trần đột nhiên bắn ra, nâng rìu hướng về phía đầu của Phương Nhiên bổ xuống.
Đầu óc Phương Nhiên trống rỗng, ánh mắt kinh hãi, trái tim bỗng nhiên thắt lại…
Hắn không kịp phản ứng!
Bành!
Chiếc rìu ở bên cạnh Phương Nhiên, chém ra một vết rìu rất sâu.
Phương Nhiên toàn thân run rẩy, ánh mắt run rẩy nhìn về phía bên cạnh, sương đỏ trên chuôi rìu Long Ám dần dần tiêu tán đi, hiện ra cán màu đen.
Đợi đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, sương đỏ từ trên bóng dáng khinh thường mặc áo bào xanh dần dần tan đi, tản ra trong ánh mặt trời và bóng râm từ mặt trời đổ xuống tiểu viện.
Hắn, tha cho mình?!
Lúc này, đột nhiên Phương Nhiên ôm đầu đau khổ…
Không!
Hắn không thèm giết mình!!
Phương Trần lộ ra vẻ lãnh đạm, châm chọc nói:
“Trở về đi, ta không có tâm tư tính toán với phế vật, loại phế vật như ngươi, thế mà cũng có thể trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ của Phương gia, thật là buồn cười.”
“Dạng đức hạnh phế vật giống như ngươi, và cha ngươi, còn muốn dòm ngó vị trí gia chủ Phương gia?”
“Cút đi!”
Lời này, trở thành những lời đốt cháy tất cả sự sỉ nhục và tuyệt vọng trong lòng Phương Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận