Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 474 - Chẳng Đến Mức Như Thế Đâu

Phương Trần gật đầu:
"Ta hiểu rồi! Ta sẽ cố gắng ngăn cản hắn.”
Hắn không thể để cho Du Khởi đột phá thêm được nữa. Thiên địa dị tượng mà Du Khởi đột phá Nguyên anh đã đáng sợ như vậy rồi, ai mà biết được sau này còn có thể sảy ra thêm chuyện gì đó đáng sợ hơn nữa cơ chứ! Nhỡ đâu lần tới hắn đột phá, mang lại dị tượng thiên địa là tiên nhân ma đạo kiếp trước của hắn giáng thế thì biết làm thế nào? Lăng Tu Nguyên ra hiệu để Phương Trần đi đánh lừa Du Khởi:
“Vậy ngươi đi đi. Ta chỉ sợ nhỡ lát nữa mà sơ ý một chút, để hắn ta biến thành Nguyên Anh nhị phẩm thì không hay đâu.”
Hẵn đã nghĩ cả rồi. Trước hết cứ để Phương Trần tu luyện đến đỉnh phong đã, sau đó mới xem xét đến chuyện có thể dẫn tiên nhân trong sương máu khi nãy về hay không. Làm như vậy thì chúng ta cũng sẽ nắm chắc hơn mấy phần. Phương Trầm xua xua tay cười hì hì:
“Thế thì cũng chẳng đến mức như thế đâu ấy. Chẳng có ai đột phá được nhanh đến vậy cả đâu.”
Lăng Tu Nguyên không nói gì cả, hắn chỉ im lặng nhìn Phương Trần. Bị nhìn chằm chằm làm cho Phương Trần nổi hết da gà da vịt. Hắn chột dạ quay người đi vào trong động, tìm Du Khởi để tâm sự. Trong lúc đi về hang động, Phương Trần vẫn đang suy nghĩ...Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu Du Khởi tu luyện như thế nào. Hắn suy nghĩ một hồi. Nếu hắn đoán không nhầm thì có lẽ Du Khởi cũng có thể làm giống như Phạm Chinh và Chu Chử. Bọn hắn đều có thể bóp méo quy tắc trong mộng cảnh. Hoặc là Du Khởi có thể có được phương pháp tu luyện tam vị nhất thể ở trong mộng của bản thân hắn. Đến khi quay trở lại hiện thực, công pháp trong cơ thể hắn sẽ lại dựa theo những công pháp trong mộng để tự động tu luyện. Thế nên, Du Khởi mô phỏng theo dáng vẻ nắm Quỳ ngưu huyết châu để nắm thạch, uống máu...Khả năng hai việc này không hề có chút ích gì đối với Du Khởi cả. Còn về ma khí thì đúng là do Du Khởi tự dựa vào chính mình mà có! Không giống như hắn, hắn hít Trường hận ma khí xong còn phải nhờ hệ thống giúp bản thân đốt lại lần nữa. Phương Trần sờ sờ cằm:
“Thế nên việc tiếp theo mà ta cần làm chính là ngăn chặn tất cả các khả năng mà Du Khởi có thể dùng để tu luyện, tránh trường hợp hắn ta lại làm ra chuyện gì đó...Thực ra chuyện này làm cũng dễ. Bây giờ ta cứ bảo hắn tiếp tục đi dạo loanh quanh ở Ánh quang hồ như trước đây là được rồi.”
Sau khi về đến bên trong sơn động, vừa thấy Du Khởi, Phương Trần liền hỏi:
"Sao rồi? Lần này nâng tu vi lên như vậy ngươi có cảm giác gì mới lạ hay không?”
Du Khởi chỉnh lại áo bào màu đen của mình, hắn ôm quyền nói:
“Phương tiền bối, ta đã rút ra được một vài điều tâm đắc. Bây giờ ta sẽ nói hết cho ngươi nghe! Nếu có gì đó không phải thì mong tiền bối chỉ giáo thêm.”
Du Khởi vừa há mồm định nói ra hết những suy nghĩ trong lòng thì Phương Trần đã phất tay rồi đánh gãy lời hắn định nói:
“Tốt, nói hay lắm.”
“A, Phương tiền bối, ta còn chưa kịp nói gì mà...”
Phương Trần lại ngắt lời hắn thêm lần nữa:
"Chính vì ngươi chưa kịp nói gì cả, thế nên mới đáng để tán thưởng đó! Trong thế giới hư ảo, vậy thì suy nghĩ lời nói cũng là hư ảo. Nếu ngươi nói ra, thì nó sẽ không còn là hư ảo nữa. Vậy thì nó sẽ không còn đáng để tán thưởng nữa rồi. Chỉ có khi ngươi chưa nói gì cả, thì nó mới không tồn tại. Chỉ có như thế mới phù hợp với cái gọi là hư ảo. Ngươi hiểu chưa?”
Du Khởi ngẩn người, thành thật đáp:
“Ta không hiểu.”
Ai mà ngờ Phương Trần lại càng cười lớn khen ngợi hơn nữa. Hắn nói:
"Nói hay lắm. Hiểu được thì mới là không đúng đó!”
Nghe Phương Trần nói một hồi, ánh mắt Du Khởi trở nên mờ mịt...Phương Trần nói:
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi. Bây giờ, việc đầu tiên là ngươi hãy quên hết những cảm giác ban nãy đi. Sau đó, ngươi phải nhớ kỹ, sau này nhất định không được mô phỏng theo theo ta nữa. Không được chơi đùa với trình tự tu luyện như trong mơ nữa, có hiểu chưa? Chuyện này là chuyện cực kì quan trọng đó. Ngươi nhìn ngươi xem, vì ngươi chơi đùa với trình tự tu luyện mà lỡ tạo thành việc tăng tu vi lên Nguyên anh đáng sợ như thế. Ngươi có biết đây là tội nghiêm trọng đến mức nào không hả? Đến cả người mạnh như ta cũng không dám tự tiện tấn thăng lên Nguyên anh đâu đó!”
Du Khởi nghe vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là tỏ ra hổ thẹn. Sau đó mặt hắn lộ ra vẻ buồn khổ đáp:
“Phương tiền bối, ta sai rồi! Nhưng sau này ta thật sự không thể chơi đùa với trật tự tu luyện nữa hay sao? Khi nãy ta vừa mới ngộ ra vài điều làm ta cảm thấy rất tâm đắc. Ta cảm thấy lần sau ta có thể nắm chắc 8 phần rằng bản thân có thể làm cho tu vi lùi lại được mà...”
“Không cần, không cần đâu.”
Phương Trần vung tay xua xua, nói:
“Cái gì mà làm lùi tu vi lại, cả gì mà trình tự tu luyện đều là giả đấy. Ngươi đừng chấp mê vào mấy thứ này.”
Du Khởi ngơ ngác hỏi:
"Nếu tất cả những thứ này đều là giả, vậy thì thứ gì mới là thật?”
“A, ừm...”
Phương Trần trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp một cách đầy ẩn ý:
"Bình đạm đơn giản mới là thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận