Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 503 - Dùng Ngón Chân Cũng Nghĩ Ra Được

Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì cười cười chứ không nói gì cả. Không khí nhất thời trở nên lạnh hẳn xuống. Trịnh Thiêm nuốt nước bọt. Không biết vì lí do gì, rõ ràng bản thân hắn có tu vi nguyên anh, thế nhưng lúc này, khi đứng trước mặt Thiệu Tâm Hà chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh phong, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác sợ hãi đến lạ thường...Thiệu Tâm Hà nhìn chằm chằm Trịnh Thiêm một lát thì thu hồi ánh mắt lại. Hắn vừa thu hồi ánh mắt, Trịnh Thiêm liền cảm thấy cơ thể như được thả lỏng. Thiệu Tâm Hà nhìn về phía Triệu Viễn Sơn nói:
"Viễn Sơn sư đệ, chuyện luận bàn này là như thế nào vậy?”
Triệu Viễn Sơn nói:
“Theo như những gì ra biết thì là do trong lúc Tôn Hạ Long thuộc Hồi Long tông đến núi chúng ta du ngoạn, đã đi đến nơi tu luyện của Tiêu sư đệ. Điều này đã mạo phạm đến sự riêng tư của Tiêu Sư đệ. Lúc đó Tiêu sư đệ đã mời đối phương rời đi. Sau đó hai người có nảy sinh xung đột về mặt ngôn từ.”
Tiêu Thanh nhanh chóng bổ xung thêm:
“Hồi bẩm Thiệu sư huynh, tên Tôn Hạ Long này nói, hắn ta chỉ muốn nhìn qua một lát mà thôi, cũng không định làm gì cả. Hắn ta còn nói chỉ có đám phế vật ở núi chúng ta mới đem nơi rác rưởi rách nát này thành bảo bối!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Thiệu Tâm Hà lập tức trửo nên rất khó coi. Kể cả thanh danh của Ấn Kiếm phong ở trong nội môn có không tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không phải là thứ mà Hồi Long tông có thể đem ra để chế diễu được! Lúc này, Phương Trần cũng âm thầm lắc đầu...Đối với chuyện Hồi Long tông chế diễu hành động của Tiêu Thanh, hắn cũng không hề bất ngờ gì cả. Dù sao cũng là vận khí chi tử mà! Thể nào cũng xui xẻo thu hút rất nhiều hỏa lực tử khắp nơi thôi. Thiệu Tâm Hà nhìn về phía thanh niên Tôn Hạ Long rồi nhàn nhạt nói:
“Những lời Tiêu sư đệ vừa nói đều là thật chứ?”
Tôn Hạ Long ôm quyền cúi đầu, bắt đầu xin lỗi:
“Thiệu chân truyền, những lời Tiêu Thanh vừa nói là đúng. Nhưng mà chẳng qua đó chỉ là những lời nhất thời trong lúc tức giận, chỉ là ta xúc động quá mà thôi. Đó không phải là những lời thật lòng ta nghĩ! Bây giờ ta đã tự cảnh tỉnh bản thân, cũng sẽ không đi khắp nơi ăn nói linh tinh nữa. Mong Thiệu chân truyền tha lỗi! Ta đã quyết định sẽ bồi thường cho Ấn Kiếm tông coi như lời xin lỗi! Nếu như Thiệu chân truyền vẫn cảm thấy không thỏa đáng, vậy thì Hạ Long có thể thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ bước vào Đạm Nhiên tông nửa bước nữa. Đồng thời ta cũng sẽ tự sám hối kiểm điểm thật cẩn thận trước mặt tất các các đồng đạo khác.”
Phương Trần nghe vậy không khỏi cười ha ha trong lòng. Cái này mà gọi là “tự sám hối kiểm điểm thật cẩn thận” ư? Con mẹ nó, đây không phải là đang uy hiếp à? Rõ ràng hắn muốn ra ngoài nói năng lung tung, còn về việc hắn nói cái gì...Kể cả có dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được! Phương Trần nghĩ đến đây thì âm thầm cười lạnh một tiếng....Thiệu Tâm Hà hơi híp mắt lại, trong lòng hắn đang âm thầm cân nhắc...Ngay lúc này, Triệu Viễn Sơn nghe thế thì vội vàng nói:
“Thiệu chân truyền, Ấn Kiếm tông chúng ta đã sớm nhận được 1 vạn linh thạch mà Tôn Hạ Long bồi thường rồi. Thế nên chuyện chỉ nói một hai câu trong lúc tức giận của hắn ta, chúng ta đã sớm không để trong lòng nữa rồi.”
Mọi người thuộc Hồi Long tông:
“?”
Vẻ mặt của Tôn Hạ Long tràn đầy vẻ không tin. Hắn ta nói 1 vạn linh thạch lúc nào thế? Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì liền nói:
“Tôn Hạ Long trẻ người non dạ, lại có thái độ thành khẩn nhận lỗi, thêm cả việc chư vị ở Ấn Kiếm phong đồng môn đều là người có lòng dạ rộng lớn. Nếu như trước khi ta đến, các ngươi đã tự ước hẹn với nhau bồi thường một vạn linh thạch, vậy thì các ngươi cứ yên tâm mà nhận lấy đi.”
Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Vâng!”
Chuyện bọn hắn bị mắng là một đám phế vật cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. So với việc chấp nhặt thì lần này lại có thể thu được một chút linh thạch, đó mới là chuyện tốt! Mà mấy người của Hồi Long tông nghe Thiệu Tâm Hà dùng một câu kết luận cả cục diện thì sắc mặt trở nên tái xanh. Chỉ với hai câu nói vậy mà bọn hắn đã tổn thất mất 1 vạn linh thạch. Đúng là lỗ to rồi! Nghĩ đến đây, Trịnh Thiêm chỉ muốn tặng cho Tôn Hạ Long hai bạt tai.
Đúng ra hắn không nên để cho tên tiểu tử này chạy lung tung mà! Những năm về trước, Hồi Long tông đều thật thà yên phận, hôm nay gây ra chuyện rắc rối thì cũng thôi đi, vậy mà còn làm tổn thất mất của tông 1 vạn linh thạch...Lát nữa thể nào bọn hắn cũng bị tông chủ- người bây giờ đang đi đến Thiên Huyền phong chào hỏi bạn cũ- mắng cho một trận nên thân cho xem! Sau đó, Thiệu Tâm Hà lại hỏi:
“Vậy còn chuyện tỉ thí này nghĩa là như thế nào đây?”
Tiêu Thanh nói:
“Thiệu chân truyền, Tôn Hạ Long nói hắn ta là người trẻ nhất trong tông của hắn, hơn nữa hắn còn là người có thiên tư xuất sắc nhất. Chính vì vậy nên hắn ta mới được truyền thừa chữ long của trưởng môn sớm! Còn ta cũng là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Ấn Kiếm phong. Thế nên ta muốn đánh bại hắn ta, để chứng minh rằng không phải ai cũng có thể đến đạp cho Ấn Kiếm phong của chúng ta một đạp đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận