Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 346 - Dưỡng Dục

Ai lại có hứng thú với một con tôm nhỏ còn chưa tới Độ Kiếp Kỳ chứ?
Phương Trần truyền âm:
"Đây là thím của ta, dưỡng dục ta từ nhỏ đến lớn."
"Ừ!"
Lăng Tu Nguyên giật mình, lập tức nói:
"Nếu đã như vậy, ngươi đi tâm sự với nàng đi, không lãng phí bao nhiêu thời gian."
"Vâng! Cám ơn tổ sư!"
Phương Trần gật đầu.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Nghiêm Hàm Vân.
Nghiêm Hàm Vân thấy thế, hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc không vui với Ôn Tú, lại lộ ra vẻ yêu kiều như chực khóc, lại nở nụ cười tràn ngập từ ái, ôn nhu nói với Phương Trần:
"Trần nhi, đến, cho mẹ...Cho thím nhìn xem, ngươi...Có gầy đi không?"
Lúc nói chuyện, trong giọng nói của nàng dường như còn run rẩy vì cảm động.
Phương Trần thấy thế, mặt không thay đổi, nội tâm lại kinh hô:
"Rất là chi tiết nha!"
Tiếng tự xưng "Mẹ" lầm lẫn nyà, thanh âm hơi run này...
Có chút gì đó!
Mà ở một bên.
Ôn Tú thì tiếp tục mỉm cười nhìn, nhưng lúc nghe Nghiêm Hàm Vân nói chữ "Mẹ" dưới tay áo lại đang lặng yên gấp lên, đốt ngón tay hơi trắng bệch, trong lòng dâng lên lo âu và tâm thần bất định...
Lúc này!
Phương Trần hít sâu một hơi, nói với Nghiêm Hàm Vân: "Đa tạ thím quan tâm! Ta cũng không có gầy đi, nếu ngươi có nhìn kỹ chút sẽ phát hiện ta còn trở nên béo hơn, hết thảy đều là vì ta tu luyện ở núi Xích Tôn - Đạm Nhiên tông. Mà bây giờ ta là thiên tài đệ nhất trên núi Xích Tôn, là bảo bối trong mắt tổ sư, cho nên ta sẽ không gầy đi."
Vừa mới nói xong.
Sắc mặt từ ái của Nghiêm Hàm Vân bỗng chốc cứng đờ.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Lăng Tu Nguyên hơi sửng sốt:
"Đang làm gì vậy? Bị Uông Nhuế nhập sao?"
Lúc này, sự khẩn trương của Ôn Tú cũng bị lời nói Phương Trần quấy đến lung ta lung tung, sau cùng nàng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười...
Mà Nghiêm Hàm Vân thì trực tiếp bị Phương Trần làm cho không nói nên lời.
Lời này, nàng nên đáp lại như thế nào?
Nàng ngơ ngác một lúc lâu, chỉ có thể gượng cười nói:
"Trần, Trần Nhi, ngươi nói chậm một chút, thím nghe không rõ ràng."
"Vậy lỗ tai của ngươi không được, thiên tài chúng ta nói chuyện đều nhanh như vậy, đúng không tổ sư? !"
Phương Trần nhìn Lăng Tu Nguyên, ánh mắt sáng ngời.
Lăng Tu Nguyên trầm mặc một hồi, lập tức gật đầu:
"Đúng! Thiên tài chúng ta đều nhanh như vậy, người nghe không rõ không xứng giao lưu với thiên tài.”
Phương Trần lộ ra thần sắc hài lòng.
Nghiêm Hàm Vân:
"..."
Chuyện này, chuyện này không giống với nàng dự liệu!
Nàng tưởng là, sau khi Phương Trần biết mình và Phương Nhiên tính kế hắn nhập ma, sau khi trở về, có thể sẽ đối lộ ra thần sắc lạnh lùng với mình.
Hoặc là nổi giận!
Nhưng, đây không phải nổi giận, là nổi điên!
Sau cùng, Nghiêm Hàm Vân hoàn toàn không biết xử lý như thế nào chỉ có thể cười khổ nói:
"Nếu...Nếu đã như vậy, Trần nhi, ngươi đi trao đổi chuyện trọng yếu với tổ sư trước đi, sau này có rảnh rỗi, lại đến trong phòng của thím, uống uống trà mà ngươi thích, ăn ăn điểm tâm mà ngươi thích!"
"Lần này vì ngươi trở về, thím chuyên môn chuẩn bị rất nhiều bánh quế từ phường Niêm Vân đấy!"
Nói dứt lời, Nghiêm Hàm Vân nỗ lực dùng loại phương thức này gợi lên hồi ức của Phương Trần!

Quả thật không sai.
Trên mặt Phương Trần lộ ra vẻ nhớ lại và suy tư...
Ôn Tú thấy thế thì nội tâm xiết chặt.
Mà Nghiêm Hàm Vân thì thầm buông lỏng một hơi.
Xem ra, biện pháp ra vẻ đáng thương cùng với gợi cho Phương Trần hồi ức của mình, cuối cùng vẫn là có giá trị.
Nhưng một giây sau.
Phương Trần đột nhiên hỏi:
"Bánh quế này của ngươi bao nhiêu tiền?"
Nghiêm Hàm Vân sững sờ, không hiểu câu nói này của Phương Trần có ý như thế nào, sau khi suy nghĩ hai lần, nàng ôn nhu nói:
"Giống nhân lần đầu tiên thím dẫn ngươi đi ăn!"
"Bánh ngọt ở phường Niêm Vân là dùng linh dược của tu sĩ chế tác thành, lúc ấy chúng ta dùng linh thạch để mua."
"Ngươi còn nhớ rõ khi đó là bao nhiêu tiền không?"
Nghiêm Hàm Vân vứt vấn đề cho Phương Trần, là muốn hắn nhớ lại hình ảnh ấm áp khoái lạc khi còn bé.
Nhưng Phương Trần đạp đổ ý đồ của Nghiêm Hàm Vân:
"Nhớ rõ, cũng chỉ mười linh thạch mà thôi!"
"Ha ha, đồ vật rác rưởi!"
Nghiêm Hàm Vân:
"..."
Phương Cửu Thiên bên cạnh nghe được thì không chịu nổi, tức giận không nhịn được.
Một khối bánh quế làm điểm tâm trà yến, lại trị giá mười linh thạch đã là vô cùng đắt đỏ!
Nhưng Phương Trần này vậy mà nói là rác rưởi? !
Đây là lời nói khốn nạn gì chứ?
Hắn xem như đã nhìn ra, Phương Trần này rõ ràng muốn nhục nhã Nghiêm Hàm Vân!
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Xem ra, Trần nhi ngươi sống ở Đạm Nhiên tông vô cùng tốt, chắc hẳn hiện tại cũng là ngày ngày sơn hào hải vị nhỉ? Thật sự là khiến cho nhị thúc ta cực kỳ hâm mộ đấy."
Hắn vừa nói xong, Nghiêm Hàm Vân lập tức hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Điên rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận