Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 465 - Thay Đổi

Vào đúng lúc này, Du Khởi nhìn Phương Trần, hắn ta lập tức vui vẻ đứng dậy:
"Phương tiền bối, ngươi đến rồi à?”
“Đúng vậy, ta tới rồi.”
Phương Trần nhìn Du Khởi, trong lòng không kìm được cảm giác vui mừng. Khóe miệng hắn không kìm được mà nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ đến cực điểm. Điều này làm cho Du Khởi cảm thấy cực kì khó hiểu...Tại sao hắn lại cảm thấy vui vẻ đến mức này cơ chứ?! Du Khởi ôm quyền nói:
"Xin lỗi, Phương tiền bối. Ta làm cho ngươi thất vọng rồi. Ta không thể chơi đùa với trình tự tu luyện ở trong mơ được.”
Phương Trần cực kì vui vẻ:
"Không sao, ha ha ha ha!”
Du Khởi thấy thế thì tỏ ra cực kì nghi hoặc:
“Phương tiền bối, tại sao ngươi lại cười tươi như thế?”
Nhưng khi vừa dứt lời, Du Khởi cũng không tự chủ được mà cười vang lên:
“Ha ha ha ha!”
Phương Trần cố gắng ho khan một tiếng, nói:
"Ngươi đừng hỏi nữa, đây không phải là vấn đề do ngươi hay sao, ha ha ha...”
Trong đầu óc của hắn bây giờ hiện ra toàn chuyện vui. Điều này làm cho hắn vừa cười vừa lệ rơi đầy mặt...Bây giờ hắn cần làm gì đó để lừa gạt làm cho Du Khởi ngừng tu luyện lại, thế nên đừng để hắn cười vui thành như này chứ! Mẹ nó chứ, cái dị tượng thiên địa này có phải là huyễn cảnh đúng không? Du Khởi cũng cười đến mức không ngừng lại được:
"Ta, ta cũng...ha ha ha, Tại sao ta lại trở nên vui vẻ như thế này?! Không, không đúng, có phải là ta bị huyễn cảnh khống chế rồi hay không?”
Phương Trần:
"Ha ha ha, làm sao mà ta biết được cơ chứ?! Không phải là ngươi luôn luôn bii huyễn cảnh khống chế à?”
“Đúng, cũng đúng ha, ha ha ha!”
Giây phút này, hai người vui vẻ đến mức không thể kìm lại được, trong sơn động được bao trùm bởi không khí vui vẻ...
"Để yên cho hắn ta cười một lát đi đã.”
Đồng thời vào lúc này, trên chín tầng mây ở Đạm Nhiên Tông, Lăng Tu Nguyên nhìn dáng vẻ cười đến mức ngã ngang ngã dọc của Du Khở và Phương Trần, hắn ta âm thầm hít sâu một hơi. Sau đó, Lăng Tu Nguyên thu ánh mắt lại, hắn ta nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt hắn ta trở nên trầm xuống...Chỉ thấy ban đầu những áng mây tụ lại đẹp đẽ hoa mỹ trên bầu trời, bây giờ lại không còn vẻ đẹp duy mỹ đó nữa, mà trở thành một mảng đỏ như máu. Nơi này bắt đầu bị một mảng sương mù đậm đặc như màu máu bao phủ. Mà ngay trên lớp sương màu máu này, có một mảng ma khí bốc lên quanh quẩn khắp nơi. Một luồng khí cực kì lạnh lẽo đang cố gắng lăn lộn trong đó, giống như là đang muốn đập nát lồng giam vậy. Còn Lăng Tu Nguyên thì đang đứng cạnh làn sương máu, cả ma khí và sương máu đều tỏa thẳng vào khuôn mặt hắn, chiếu thẳng lên làm cho khuôn mặt vốn rất nho nhã trở nên cực kì tà ác...

Vào đúng lúc này, Triệu Nguyên Sinh bay từ nơi xa đến, sau đó đứng ngay cạnh Lăng Tu Nguyên. Trạng thái lúc này của Triệu Nguyên Sinh không còn nguyên vẹn giống như mấy ngày trước khi mới phá quan ra. Khí tức trên người hắn ta có hơi không hoàn chỉnh, giống như đang trong quá trình khôi phục. Khi Triệu Nguyên Sinh mới phá quan ra, hắn ta muốn gặp Phương Trần một lần nhưng lại bị Lăng Tu Nguyên từ chối. Lúc đó hai người đã luận đạo một phen. Đến được cảnh giới của Lăng Tu Nguyên, đạo hữu có tu vi ngang bằng với hắn đã chẳng có mấy người rồi. Hơn nữa kẻ duy nhất có thể làm cho hắn dùng toàn lực đối phó lại bây giờ còn phát điên rồi.
Miệng tên đó còn suốt ngày nói mấy câu hồ đồ gì mà tu vi hắn rác rưởi, không xứng đáng để hắn ta ra tay...Thế nên đã rất lâu rồi Lăng Tu Nguyên chưa hề nghiêm túc động thủ. Khó khăn lắm hắn mới gọi được Triệu Nguyên Sinh ra, thế nên tất nhiên là hắn muốn thoải mái chân tay đánh một trận cho bõ rồi. Tất nhiên, vì tu vi chênh lệnh thế nên cuối cùng chỉ có Lăng Tu Nguyên đánh thoải mái chân tay, còn Triệu Nguyên Sinh thì là chịu bị đánh một trận. Đánh được vài ngày, Lăng Tu Nguyên bỗng nhiên phát hiện trên bầu trời của Đạm Nhiên tông xuất hiện một luồn khí tức cực kì tà ác đang hội tụ lại.
Luồng khí tức tà ác đó cực kì mạnh mẽ, nó bao phủ cả Đạm Nhiên Tông, thậm chí cả khu vực bên ngoài Đạm Nhiên tông cũng bị liên lụy. Cảnh tượng này làm cho cả Lăng Tu Nguyên và Triệu Nguyên Sinh đều giật nảy mình, hai người nhanh chóng ứng chiến. Sau đó, hai người chia nhau ra. Lăng Tu Nguyên quay về tọa trấn ở trong nội bộ Đạm Nhiên Tông để tra xét sự biến hóa của luồng khí tức tà ác này. Còn Triệu Nguyên Sinh thì đi ra bên ngoài để tra xét. Sau khi Triệu Nguyên Sinh quay về, Lăng Tu Nguyên hỏi:
“Nhìn ra cái gì không?”
Triệu Nguyên Sinh nói:
"Nhìn ra được một vài chuyện. Chúng ta không có cách nào phá hủy khí tức tà ác này cả, mà nó cũng không hề có tính công kích chút nào, đây chỉ là một loại dị tượng mà thôi. Bình thường dị tượng này mà xuất hiện thì đồng nghĩa với việc có một nhân vật cực kì mạnh trong ma đạo đã đột phá rồi! Mà bây giờ xem ra nhân vật này đang ở ngay trong tông của chúng ta! Thế nên...hơ hơ! Vong Sinh, ngươi tra xét thử trong nội bộ tông chúng ta đi. Loại nhân vật mạnh mẽ sống ẩn mình như này đúng ra nên là con cưng của ma đạo. Theo lý thường mà nói thì đúng ra phải được ma tông bồi dưỡng cẩn thận mới đúng. Làm sao có chuyện lão ma đầu nào đó nỡ để nhân vật như vậy đến địa giới của Đạm Nhiên tông chúng ta cho được? Nhưng mà hắn ta đã xuất hiện ở đây một cách bất thường như vậy, điều này chứng tỏ con cưng của ma đạo đã lẻn vào trong tông môn của chúng ta trộm bảo vật hoặc công pháp nào đó. Chúng ta phải nhân cơ hội này mà giết chết tên ma đạo đó mới được. Mặt khác, nếu như thật sự có chuyện con cưng của ma tông trộm bảo vật thì chắc chắn trong tông chúng ta có kẻ ăn cây táo rào cây sung, đồ chó con cùng một giuộc với ma tông. Thế nên chúng ta còn cần phải lôi kẻ đó ra ngoài ánh sáng, sau đó trừng trị. Phải nghiền hắn ra thành tro bụi mới được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận