Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 487 - Đâm Sau Lưng

Nhất Thiên Tam nghe vậy thì cực kì kinh ngạc. Hắn do dự một lát rồi đáp:
"Vậy, vậy có phải ta nên nhanh chóng học trộm công pháp của ngươi hay không?”
Lệ Phục nghe thế thì cười đểu. Hắn hỏi vặn lại:
"Học trộm ư? Tại sao ngươi lại muốn học trộm? Có phải ta không cho ngươi cơ hội học công pháp của ta đâu! Ngươi có thể học một cách quang minh chính đại mà!”

Nhất Thiên Tam liền nói:
"Cảm ơn ngươi. Bây giờ ta sẽ đi học liền.”
Nhưng Lệ Phục cũng không định dạy cho hắn ta ngay. Hắn bày ra nụ cười như đã nắm được hết mọi chuyện trong lòng bàn tay, nói:
“Ngươi vừa nghe rằng có thể học công pháp của ta liền vui đến như vậy hay sao? Ha ha ha, ngươi nhìn ngươi kìa. Ta mới chỉ nói vài ba câu mà đã dò ra được suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi rồi. Vậy mà ngươi còn dám cãi rằng không hề nịnh nọt ta để học trộm công pháp hay sao? Có phải rằng ngươi làm mọi chuyện đúng như ta nói hay không? Đầu tiên ngươi cố gắng muốn đâm ta, sau đó mượn cớ này để khen rằng sức mạnh đã đem lại tự tin cho ngươi. Ngươi suy nghĩ cũng chu đáo đấy, lại còn mang theo chút thủ đoạn nữa có đúng không?! Ha ha ha, nhánh cây nhỏ nhà ngươi cũng thú vị đó. Ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi.”
Lệ Phục nói xong thì cười ha ha ra vẻ đắc ý. Phương Trần:
“...”
Rõ ràng không có ai hút không khí xung quanh đi cả, vậy mà tại sao hắn vẫn cảm thấy ngạt thở vậy ta? Sắc mặt Lăng Tu Nguyên không thay đổi chút nào cả:
"Tên này vẫn thích nghe lời nịnh nọt giống y như trước đây.”
Phương Trần- người trước kia cũng nịnh nọt Lệ Phục đủ điều- cũng vội vàng gật đầu tán thành:
"Đúng đúng đúng!”
Nhất Thiên Tam chờ Lệ Phục cười xong thì nói:
“Sư phụ của Phương Trần, mặc dù lời ngươi nói không đúng lắm, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi đã quan tâm để ý đến ta!”
Lệ Phục nghe vậy thì càng cười lớn hơn:
"Ha ha ha, được rồi được rồi! Đừng nịnh nọt ta thêm nữa, nói nữa mất hay đó. Trước mặt ta ngươi không cần nói chuyện khẩu thị tâm phi như vậy đâu. Sau này, ngươi đứng trước mặt ta không cần nói mấy câu nịnh hót, chỉ cần chân thành là được. Ngươi cứ nói thẳng đạo mà ngươi muốn hướng về là được rồi! Ngươi nên biết, ta từng vì muốn lĩnh hội được đại đạo mà đã đi đến từng tất đất ở Linh giới, xuyên ngày xuyên đêm, đi khắp núi rừng biển cả. Thậm chí ta còn đã dùng sức chỉ một mình ta để gõ cửa tiên giới! Thế nên bây giờ ta cũng chính là đại đạo! Thế nên ta cũng sẽ yêu thương những tu sĩ thành khẩn hiếu học giống như đại đạo vậy!”
“Ta hiểu rồi!”
Nhất Thiên Tam lập tức đáp:
“Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ thành thật, đại đạo!”
Phương Trần:
“...”
Ầy, có khi nào cái tên này tưởng rằng tên của sư tôn là Đại đạo rồi không?
"Ha ha ha...”
Nhưng Lệ Phục nghe vậy thì càng trở nên vui vẻ. Hắn ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau đó liền tóm lấy Nhất Thiên Tam, nói với giọng mang theo vẻ trách cứ:
“Làm người phải biết khiêm tốn, ngươi hiểu chưa? Sáng mà không chói? Nước lặng chảy sâu. Nếu như ngày nào cũng treo những thành tích mà bản thân đạt được bên miệng thì theo thời gian qua đi, chỉ khiến chúng ta sinh ra sự kiêu ngạo thôi. Mặc dù thực lực của ta rất mạnh, có thể ngang bằng với đại đạo. Nhưng ngươi cũng không nên đi nói khắp nơi như thế.”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì im lặng. Hắn hỏi với vẻ thăm dò:
"Thế thì có phải là ta chỉ có thể nói riêng với ngươi thôi hay không?”
Lệ Phục suy nghĩ rồi cười ha ha đáp lại:
"Được rồi được rồi! Ta phục ngươi rồi đấy. Ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này của ngươi.”
Nhất Thiên Tam nhất thời nói:
“Được, đại đạo!”
Lệ Phục nghe thế lại cười ha ha, trong tiếng cười của hắn mang theo vẻ đắc ý đến không thể giấu. Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ, hai người này có đang nói chuyện cùng chung một chủ đề không vậy? Sắc mặt Lăng Tu Nguyên lại trở nên cực kì khó hiểu:
“Cái tên yêu sủng này của ngươi không chỉ tư chất không ra đâu vào với đâu, mà hắn ta còn lại một tên giỏi nịnh hót nữa ư?”
Hắn cảm thấy nãy giờ Nhất Thiên Tam đang nịnh nọt Lệ Phục! Điều này quá rõ ràng luôn rồi! Sau khi Lệ Phục cười xong, hắn liền nói với Nhất Thiên Tam:
“Được rồi, nếu như ngươi đã có một lòng hướng đạo đến thế thì ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi có bằng lòng học truyền thừa của ta không?”
Nhất Thiên Tam nghe hắn hỏi vậy thì lập tức đáp:
“Đại đạo, ta bằng lòng!”
Lệ Phục lại cười lớn, sau đó hắn gật đầu một cách hài lòng rồi lại hỏi:
"Được, vậy ngươi có biết đoạn chi trùng sinh không?”
Nhất Thiên Tam đáp một cách cực kì dứt khoát, không hề do dự:
“Đại đạo, ta không biết!”
Phương Trần thấy thế thì âm thầm vỗ trán. Mẹ ơi, lại tới rồi... Nhưng lần này Lệ Phục lại cười lớn:
“Ha ha ha, được. Không biết thì nói không biết, quả nhiên ngươi là người chân thành!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận