Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 64 - Cơ Duyên Lớn

Lệ Phục nói, tay hắn chỉ lên trên trán Phương Trần. Phương Trần gật đầu, hắn bắt đầu đọc được phần Trúc cơ của Thượng cổ thần khu. Nhưng khi vừa nhìn đến hàng thứ nhất, Phương Trần đang vui mừng bỗng chống ngây dại. Mẹ nó chứ? Hắn ngẩng phắt đầu, kinh sợ nhìn Lệ Phục:
“Sư tôn, chuyện này là sao? Không phải sau khi tu luyện xong phần đầu của Thượng cổ thần khu thì liền lên được tu vi trúc cơ hay sao? Tại sao lại còn cần phải độ kiếp? Không phải chỉ có Độ Kiếp kì mới có độ kiếp hay sao?”
Trong phần Trúc cơ của Thượng cổ thần khu ghi rõ, muốn lên đến Trúc cơ kì của Thượng cổ thần khu còn phải độ kiếp trong vòng 3 ngày. Mà nên biết rằng, lôi kiếp là thứ mà tất cả các tu sĩ trong thiên hạ đều hoảng sợ. Nếu như ai mà có tu vi yếu đuối thì khi đối mặt với lôi kiếp chỉ có thể coi như là nắm chắc cái chết. Đã từng có vô số tu sĩ vì muốn tránh né độ kiếp mà sẵn sàng bế quan mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm.
Vậy thì Thượng cổ thần khu tu luyện kiểu gì bây giờ? Đây là tự hiến mạng mình đi hay sao? Lệ Phục lạnh giọng đáp:
“Công pháp này của ta vốn là nghịch thiên mà đi, là dành cho những kẻ tận dụng sơ hở của thiên cơ mà tu luyện, bản thân nó cũng không phải công pháp đúng ra nên tồn tại trên thế gian. Độ kiếp cũng là một chuyện rất bình thường mà không phải sao?”
Hai mắt Phương Trần tối sầm lại, môi hắn run rẩy.
“Tại sao trước kia ngươi không nói cho ta biết?”
“Ta chưa nói cho ngươi à?”
Lệ Phục cau mày hỏi. Phương Trần như sắp khóc đến nơi:
“Ngươi không có nói!”
“À, vậy thì bây giờ ta nói cũng đâu có muộn đâu.”
Lệ Phục đáp một cách hùng hồn:
“Hơn nữa bây giờ ngươi mới ở tu vi thấp như vậy mà đã có thể làm được việc mà chỉ khi tu vi Độ kiếp mới làm được, chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy kiêu ngạo à? Nếu như ngươi độ kiếp thành công, vậy thì công lực sẽ tăng cao, đây cũng coi là một cơ duyên lớn đó.”
Phương Trần trừng to mắt. Mẹ nó chứ. Đây là những câu nói mà con người có thể nói ra hay sao? Lệ Phục nói:
"Đúng vậy, ngươi không cần cảm ơn ta đâu. Mặc dù tốc độ tu luyện của ngươi siêu chậm, nhưng mà bây giờ ngươi có cơ hội được hưởng cơ duyên mà chỉ có kì Độ kiếp mới có được, âu cũng coi như đây là những gì mà ngươi nên được nhận sau khi tu luyện thành công đi.”
Phương Trần:
“???”

Đây mà là những lời con người có thể nói ra được hả? Cái gì mà có may mắn được hưởng cùng một cơ duyên với Độ kiếp kì? Hắn đang nói đùa cái gì vậy? Phương Trần cảm thấy bản thân sắp lên cơn đau tim mà chết rồi.
"Sư tôn, ta có thể không nhận cơ duyên này không?”
Phương Trần hỏi dò.
"Vậy thì không được.”
Lệ Phục xua xua tay, an ủi hắn:
“Kể cả ngươi có tự phế công pháp đi thì ngươi cũng không trốn thoát được khỏi trận lôi kiếp này đâu. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, sau khi lôi kiếp kết thúc, chỉ cần ngươi không chết thig có nghĩa là ngươi còn sống rồi.”
Phương Trần cảm thấy bản thân sắp phát điên! Nếu như hắn không chết thì chắc chắn là còn sống rồi! Lệ Phục đang nói nhảm cái gì vậy?
“Sư tôn, vậy ngươi có cách nào có thể giúp ta vượt qua trận lôi kiếp này một cách an toàn hay không?”
Phương Trần ôm một tia hy vọng hỏi lại.
“Bên trong công pháp có ghi chép rõ ràng cả rồi, ngươi tự đọc đi rồi sẽ hiểu, ở đây nhiều lời với ta làm gì?”
Lệ Phục xua xua tay, không kiên nhẫn nói.
“Sư phụ, chẳng nhẽ ngươi không có bí quyết nào để có thể vượt qua lôi kiếp hay sao? Nếu như lần này đồ nhi bất hạnh bỏ mạng lại ở trong lôi kiếp thì làm sao bây giờ?”
Phương Trần bắt đầu tỏ ra đáng thương. Nhưng mà Lệ Phục không có bất cứ biểu cảm gì giống như bị thuyết phục. Hắn nói:
“Nếu như ngươi chết trong lôi kiếp, vậy thì chứng tỏ ngươi không có cơ duyên tu luyện Thượng cổ thần khu. Vậy thì chỉ có thể trách số mạng ngươi mà thôi.Phương Trần như muốn phát điên, tại sao lại là những lời này nữa? Gặp phải những chuyện không thể giải quyết thì lại tự trách mình không có duyên hay sao? Bỏ đi...Tâm Phương Trần giống như tro tàn, hắn hiểu rằng bản thân không thể mong chờ gì ở Lệ Phục nữa rồi.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng trao đổi ngọc truyền tin đi. Nếu như sau này có chuyện gì mà vi sư có thể giúp đỡ ngươi thì nhất định ta sẽ giúp.”
Nhưng mà ít ra Lệ Phục còn có chút lương tâm, chủ động muốn cùng Phương Trần trao đổi ngọc truyền tin. Chuyện này giống như trao đổi số di động cho nhau vậy. Chỉ cần có ngọc thì hai bên sẽ có thể liên lạc với nhau một cách dễ dàng. Phương Trần vừa nghe vậy thì cảm động đến suýt khóc. Người sư phụ này của hắn đến bây giờ mới cảm thấy hơi có chút đáng tin nha. Nhưng mà chỉ một giây sau, khi Phương Trần vừa lấy ngọc truyền tin ra thì sắc mặt đã cứng đờ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận