Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 90 - Tấm Lòng Lương Thiện

Thế mà Phương Trần đứng gần Lệ Phục đến vậy nhưng hắn không những không hề bị khí thế từ tiếng hừ đó dọa sợ, mà sắc mặt hắn cũng không hề thay đổi. Hắn vẫn có thể tiếp tục chuyển hóa Sinh tử chi lực, bình tĩnh áp chế Hỏa Sát Vương, dựa vào đó mà luyện công... Trong lòng của An Nhiêu và tất cả những người khác đều xoẹt qua một ý nghĩ—Thực lực của hắn mạnh thật đấy! Mà lúc này Phương Trần cũng sắp bị dọa đến tiểu ra quần rồi. Hắn rất sợ Lệ Phục giận lên sau đó tinh thần hỗn loạn, đánh một chưởng giết chết hết tất cả bọn họ ở đây nha...
Không phải vì hắn cứ chết đi chết lại nãy giờ, không còn sức lực mà sợ hãi thì có lẽ bây giờ hắn đã bị khí chất của Lệ Phục dọa cho sợ đến mức nằm rạp xuống rồi. Mà trong lúc Lệ Phục tức giận, tất cả mọi người đều không dám nói một câu nào cả. Tất cả đều đang đợi câu trả lời của Phương Trần. Nhưng mag trong mắt mọi người, Phương Trần vẫn rất “bình tĩnh” chưa chịu trả lời.
“Xem ra quan hệ sư đồ của hai người này cũng có cảm giác đối chọi gay gắt đó nha.”
Chương Dư thầm lẩm bẩm trong lòng.
“Cảm giác tên đồ đệ này cũng phản nghịch lắm.”
Trong lòng Vu Hải Long dần dần cảm thấy kính nể Phương Trần. Mỗi khi đối mặt với cơn phẫn nộ của cường giả hắn đều cảm thấy sợ hãi ngay lập tức. Làm như nào thì hắn cũng không thể gan dạ bằng vị tiền bối vẫn có thể bình tĩnh tập trung tu luyện đó được. Khi không khí xung quanh càng ngày càng trở nên như đông cứng lại, khi Phương Trần càng lúc càng lo lắng không biết Lệ Phục sẽ làm ra những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát nào thì Lệ Phục- người đang mang vẻ vô cùng tức giận bỗng nhiên cười ầm lên:
“Ha ha ha ha ha!”
Khi Lệ Phục cười lên, cảm giác đè nén đến ngạt thở trong không khí mới biến mất, hỏa diễm lại bắt đầu nhảy múa. Tám vị tu sĩ tu vi Hóa Thần thở phào một hơi. Lệ Phục tiếp tục nói:
“Không tồi không tồi, trước giờ ta cứ nghĩ ngươi là một người chỉ biết thuận theo dòng nước, nhưng bây giờ xem ra ngươi cũng là kẻ biết kiên trì với nguyên tắc của chính mình đó chứ!”
Phương Trần:
“???”
Ta kiên trì nguyên tắc gì đấy? Lệ Phục nói tiếp:
“Thôi bỏ đi, ta biết là do ngươi không hài lòng nên mới không chịu nói chuyện. Vậy thì để vi sư giúp ngươi đòi thêm vài thứ đáng tiền vậy!”
Lệ Phục quay đầu lại, nhìn 8 người kia thêm một lần nữa, hắn nhàn nhạt nói:
“Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, các ngươi phải làm thế nào để thỏa mãn được yêu cầu của đồ đệ ta. Nếu như hắn vẫn không vừa lòng thì ta sẽ không để các ngươi được yên đâu.”
Tám kẻ oan gia đứng từ xa nghe vậy thì hít sâu một hơi.
“Yên tâm đi, mặc dù tên đồ đệ này của ta tính khí không tốt, nhưng ta lại luôn có một tấm lòng lương thiện thích giúp mọi người. Thế nên chỉ cần các ngươi có thể làm cho đồ đệ của ta hài lòng, ta sẽ trả lại cho các ngươi một món đồ tương xứng.”
Lệ Phục lại nói tiếp. Nghe vậy, 8 người vô cùng mừng rỡ. Nếu như bọn hắn có thể nhận được đồ từ vị tiền bối này, vậy thì chẳng phải là bọn họ kiếm được lời rồi hay sao? Mà ngay lúc này, An Nhiêu lại to gan nói:
“Tiền bối, ta không cần quà đáp lại của ngươi, nhưng ta hy vọng có thể được ngươi chỉ điểm!”
“Chỉ điểm cái gì?”
Lệ Phục hỏi lại.
“Vãn bối đã đi được nửa đường của Phản Hư, nhưng mà dù có cố gắng như thế nào thì ta cũng không thể khám phá được Sinh tử. Hy vongn tiền bối có thể giúp vãn bối chỉ điểm đôi chút!”
An Nhiêu nói. Nghe vậy, Lệ Phục chăm chú nhìn An Nhiêu một lát, sau đó hắn gật đầu:
"Vậy cũng được, chỉ cần ngươi có thể làm cho hắn hài lòng, ta sẽ giúp ngươi một tay!”
An Nhiêu cực kì vui mừng. Mà những người khác nghe thấy thế, nét mặt bọn hắn cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ. Vị tiền bối này cũng lương thiện thật đấy! Không những tặng lại những món đồ ngang hàng với những món quà xin lỗi của bọn hắn, mà lại còn có thể chấp nhận những yêu cầu thay đổi của An Nhiêu, tính khí của vị tiền bối này tốt thật đấy. So sánh giữa hai người thì tính khí của vị tiền bối chỉ biết tu luyện kia thật sự quá tệ!
"Tiền bối, đây là những thứ mà chúng ta mới chuẩn bị, mời tiền bối xem qua!”
Một lát sau, tám người bọn hắn hưng phấn chuẩn bị những món đồ mới, sau đó để vào nhẫn chứa vật rồi đưa cho Lệ Phục. Lệ Phục nhận lấy, nhìn lướt qua rồi hắn gật đầu:
“Cũng được, mặc dù vẫn là rác rưởi, nhưng mà cũng tốt hơn những thứ vừa nãy rồi!”
Mọi người đứng xung quanh vừa ngại ngùng lại vừa đỏ mặt, bọn hắn có một cảm giác kiêu ngạo nho nhỏ khi được Lệ Phục khẳng định. Sau đó, Lệ Phục ném nhẫn về phía Phương Trần, nhàn nhạt nói:
"Nhìn qua đi, đây đều là đồ cho ngươi đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận