Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 5 - Hy Vọng Ngươi Mau Giết Ta

Tiêu Thanh nhìn Phương Trần, sắc mặt nàng tái xanh, nàng cười lạnh nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
Lúc này nàng là Luyện Khí tầng bốn, cho nên nàng cũng không sợ Phương Trần!
"Làm gì sao...Đương nhiên là nhìn xem ngươi tu luyện được như thế nào."
Giờ phút này vẻ mặt Phương Trần rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại là không ngừng động viên mình cố lên:
'Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!'
Hiện giờ tên con cưng của khí vận này còn không đánh lại ngươi...
"Ha ha, ngươi là sợ hãi ta tu luyện quá nhanh, sẽ sớm giết ngươi sao?"
Tiêu Thanh châm chọc.
Bình thường, vì tốc độ tu luyện là nỗi đau dai dẳng trong lòng Phương Trần, cho nên mỗi khi Tiêu Thanh dùng chuyện này để mỉa mai hắn, hắn đều sẽ tức giận đến nổ phổi.
Nhưng lần này, chuyện Tiêu Thanh tuyệt đối không thể ngờ được đã xảy ra. Phương Trần vậy mà bình tĩnh như mặt hồ, không có tí dấu hiệu tức giận nào, hắn chỉ lẳng lặng ngắm nhìn nàng.
Mà có chuyện còn khiến cho Tiêu Thanh cảm thấy kinh ngạc hơn, đó là tựa hồ...nàng Trần thấy được vẻ bi thương và thất vọng từ trong mắt Theo Phương...
Ngay sau đó, Phương Trần mở miệng nói:
"Thật ra ta hy vọng ngươi có thể mau chóng giết ta."
"Cái gì?"
Tiêu Thanh hoảng hốt, tên phế vật này chẳng lẽ điên rồi sao?
Vào lúc này.
Chuyện khiến cho Tiêu Thanh không thể nào nghĩ tới đã xảy ra.
Phương Trần nhìn nàng, khẽ gật đầu:
"Luyện Khí tứ phẩm, coi như không tệ."
"Ngươi cuối cùng thể hiện ra tư chất và thực lực mà ngươi nên có!"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Tiêu Thanh lộ vẻ hoảng sợ. Nàng thất thanh nói:
"Ngươi, ngươi sao ngươi có thể nhìn thấu được tu vi của ta?"
Nàng thực sự rất kinh ngạc.
Vì để tránh cho Phương Trần biết tu vi của nàng đã tăng lên, sau đó sợ chiến, muốn sớm hủy đi đánh cược chiến đấu sinh tử, nàng đã đổi một pháp môn có thể ẩn giấu tu vi từ Tiêu Dao tôn giả.
Pháp môn này cao có thể khiến cho người cao hơn nàng ba cái cảnh giới nhỏ không cách nào nhìn thấu.
Nhưng mà sao Phương Trần có thể liếc mắt môt cái là nhìn thấu?!
Không phải hắn mới là Luyện Khí tầng ba sao?
"Chuyện này có gì đáng kinh ngạc chứ?"
Vẻ mặt Phương Trần không biến đổi, nhưng nội tâm lại mừng thầm:
'Xem ra Tiêu Thanh đã bị mình hù dọa.'
"Ta có thể nhìn thấu ngươi là vì tu vi của ta vốn là vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta phế vật giống như ngươi sao?"
"Cái gì?"
Tiêu Thanh sững sờ, nàng bị lời này làm cho choáng váng rồi.
Trước đó coi như tu vi của nàng không bằng Phương Trần, nhưng cũng thường thường có thể đánh với Phương Trần có tới có lui.
Loại người này không phải phế vật còn có thể là gì?
Thấy Tiêu Thanh không tin, Phương Trần hời hợt nói: "Vậy ngươi xem thử đi!"
Vừa dứt lời, trong thân thể của hắn đột nhiên phát ra một cổ khí tức cường đại.
Oanh!!!
Luyện Khí tầng chín!
Khí thế ngút trời, gió to bao phủ, toàn bộ phòng nhỏ đều đang rung động không ngừng!
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Thanh đã trắng bệch, nàng sợ hãi muốn chết, khó có thể tin tưởng con mắt của mình.
Chuyện này sao có thể chứ?!
Nhưng mà cỗ áp lực to lớn khắp mọi nơi này, khí thế hung ác điên cuồng vô cùng giống như mãnh thú kia, phối hợp thêm bộ dáng lạnh nhạt bá đạo tự nhiên của Phương Trần, đều đang nói rõ sự mạnh mẽ của hắn...
Hắn thật sự là Luyện Khí tầng chín!
Mà Phương Trần bên ngoài bình tĩnh, trong nội tâm lại thầm gật đầu, ngay sau đó hắn lập tức thu hồi khí thế của mình, sợ khiến cho đứa con của khí vận bị dọa điên.
Khi khí thế tiêu tán không còn, bờ môi của Tiêu Thanh đã trắng bệch, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
"Ngươi...Tu vi của ngươi, sao lại mạnh mẽ như thế?"
Hiện giờ Tiêu Thanh đã không còn chút tự tin nào.
Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, chênh lệch giữa mình và Phương Trần vậy mà lại lớn như vậy!
Giờ phút này, lòng nàng như tro tàn.
Trận đấu sinh tử này còn đánh như thế nào?
Tiêu Thanh cười thảm một tiếng: "Có phải ngươi muốn đến giết ta sớm hay không?"
Ai ngờ, Phương Trần tựa hồ là bị chọc giận quá mà cười lên: "Giết ngươi? Nếu ta muốn giết ngươi thì trước đó không phải ngươi đã sớm chết một vạn lần rồi?"
Tiêu Thanh lập tức sững sờ.
Phương Trần nói đúng!
Nếu hắn thật sự là Luyện Khí tầng chín, trước đó chỉ cần một bàn tay là có thể đánh chết mình.
"Vậy vì sao ngươi lại tới đây?"
Tiêu Thanh không hiểu.
Lúc này, Phương Trần đột nhiên gầm thét: "Vì ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng rồi Tiêu Thanh!"
"Ngươi quả thực lãng phí tất cả tâm huyết của ta."
Tiêu Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Phương Trần, mặt mũi nàng tràn đầy ngạc nhiên.
Lãng phí tâm huyết của hắn?
Là có ý gì?
"Ta nói cho ngươi, từ lúc vừa bắt đầu, ta đã tận lực che giấu tu vi tiếp cận ngươi, lại làm nhục ngươi!"
"Vì, ta muốn cho ngươi cảm thấy xấu hổ, muốn cho ngươi tỉnh lại một lần nữa."
Phương Trần nghiêm nghị quát:
"Nhưng mà ngươi thì sao?"
"Trước đó ta nhiều lần làm nhục ngươi, vậy mà ngươi đều thờ ơ?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Thanh bỗng nhiên ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận