Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 491 - Không Phải Như Thế!

Phương Trần nghe thấy lời mở đầu quen thuộc thì lại rơi vào trầm mặc. Sư tổ à, ngươi biết cái mưu kế đánh cược có thể dùng, thế nên ngươi định cứ dùng mãi đến chết luôn hay sao? Ngươi không sợ sư phụ của ta bỗng nhiên thông minh đột xuất, nhận ra mưu kế của ngươi à? Nhưng lần này Lệ Phục lại không nhận lời Lăng Tu Nguyên ngay. Hắn cười lạnh đáp:
“Đánh cược cái chó má gì cơ chứ? Ngươi còn chưa chịu nói cho ta nghe ngươi và đồ đệ của ta đang âm thầm mưu tính chuyện gì đâu. Mau nói đi!”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì thở dài một hơi. Tên này càng ngày càng khó qua mặt rồi. Sau đó hắn chầm chậm nói:
“Rất đơn giản. Đồ đệ của ngươi muốn xin ngươi một luồng kiếp lực cho yêu sủng Nhất Thiên Tam của hắn. Nhưng đồ đệ của ngươi lại sợ ngươi không vui, thế nên hắn mới nhờ ta nói chuyện giúp.”
Phương Trần thấy Lăng Tu Nguyên nói thẳng mọi chuyện thì ngẩn người. Tại sao lần này hắn ta lại nói thẳng ra thế nhỉ? Lệ Phục nghe vậy thì lắc đầu thở dài:
"Phương Trần ơi là Phương Trần, tại sao ngươi lại nghĩ về vi sư như thế cơ chứ? Ta mà là loại sư phụ sẽ tỏ ra không vui chỉ vì ngươi đề ra yêu cầu ư?”
Phương Trần:
“È hèm, không phải như thế!”
Lệ Phục chậm rãi nói:
“Thế không phải là xong rồi hay sao? Sau này có chuyện thì ngươi cứ hỏi thẳng ta là được! Ta sẽ không bao giờ tỏ ra không vui đâu.”
Phương Trần:
"Vâng, sư phụ!”
Sau đó.m. Phương Trần lại nhìn Lăng Tu Nguyên với vẻ do dự. Nếu như sư phụ đã nói như vậy rồi, vậy thì bản thân hắn có nên nhờ sư phụ giúp mình đưa kiếp lực hay không? Nhưng mà hắn chỉ sợ giây trước sư phụ vừa ra tay, giây sau Nhất Thiên Tam liền đi đời luôn... Lăng Tu Nguyên truyền âm nói:
"Ngươi cứ nói thẳng đi, đừng ngại.”
Phương Trần nghe vậy liền hiểu rằng Lăng Tu Nguyên đang muốn làm đến cùng. Thế nên hắn chỉ đành cắn răng nói:
“Vậy sư phụ, ngươi có thể tặng cho Nhất Thiên Tam một luồng kiếp lực không?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Tất nhiên là không rồi.”
Phương Trần:
“? Người, ngươi không đồng ý ư?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Tất nhiên là ta không đồng ý rồi. Mặc dù ta đã nói rằng ta sẽ không tỏ ra không vui, nhưng ta có nói rằng ta sẽ không bao giờ không đồng ý đâu.”
Phương Trần nghe vậy thì ngẩn người. Hắn đơ một lúc mới phản ứng lại được liệu lời của Lệ Phục nói là đồng ý hay không đồng ý. Phương Trần không nhịn được hỏi:
“Vậy sư phụ, vì sao ngươi lại không chịu đồng ý?”
Lệ Phục chậm rãi nói:
“Bởi vì yêu sủng của ngươi phải nhận máu của ngươi thì mới có thể hấp thụ được kiếp lực. Ta không cho phép chuyện như thế sảy ra được. Giống như trước đây ta từng dạy ngươi cách đối nhân xử thế vậy. Ngươi không thể cứ vì người khác mà làm cho bản thân bị thương được. Mặc dù cơ thể ngươi có Thần thể thượng cổ, cũng nắm giữ được cơ thể và hồn phách đỉnh cao giống như vi sư, máu trong cơ thể chảy cuồn cuộn không ngừng như biển cả rộng lớn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi nhất định phải đeo lên mình gông xiềng trách nhiệm nặng nề đến thế! Ngươi ấy, ngươi không thể cứ mang bản thân đi hy sinh vì người khác như thế được. Ngươi nghĩ kỹ mà xem, nếu như ngươi hy sinh rồi, vậy thì bản thân ngươi biết làm thế nào? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của chính bản thân ngươi hay không? Được rồi, chúng ta nói chuyện này đến đây thôi!”
Phương Trần nghe vậy thì cứng người. Tại sao hôm nay sư phụ lại nói chuyện nghiêm trọng đến vậy? Lệ Phục nhìn Phương Trần, ánh mắt hắn sâu thẳm mà nghiêm túc. Hắn chầm chậm nói:
"Còn về cành cây nhỏ này thì ta cũng nhìn qua rồi. Nếu như hắn ta đã không phải thiên kiêu, mà cũng chẳng bằng được nhị đệ của ngươi, vậy thì ta đi đây! Nhưng mà mặc dù hắn ta chỉ là một cành cây rác rưởi, nhưng hắn ta lại có lòng hướng đạo. Thế nên hắn ta có thể làm thú sủng của ngươi được! Ngươi giữ hắn lại cho tốt đi!”
Lệ Phục nói xong liền quay người biến mất, để lại một Phương Trần ngây ngốc đứng đó với một đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu... Đúng lúc này, Lăng Tu Nguyên đi sát lại, cười nói:
“Ngươi làm sao vậy?”
Phương Trần lúng túng đáp:
“Tổ sư, sư phụ của ta vừa nói mấy câu như vậy, có phải chứng tỏ rằng hắn ta không hề bị điên không?”
Hệ thống cứ luôn nhắc đi nhắc lại bắt hắn phải hy sinh. Nhưng mà mấy lời vừa rồi của sư phụ lại như sấm vang bên tai hắn, làm cho suy nghĩ của hắn trở nên cực kì hỗn loạn, cũng rơi vào nghi ngờ. Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì nụ cười nở nên môi trở nên càng sâu hơn:
"Hắn nói cũng có lí, ngươi cứ nghe hắn đi. Không nên vì người khác mà hy sinh bản thân là điều đúng đắn mà. Đúng thật ngươi chính là mẫu người luôn vì người khác mà bỏ quên chính mình. Điểm này thì ngươi cần sửa đổi đi!”
Phương Trần nghe vậy thì càng tỏ ra nghi hoặc hơn nữa:
“Hừm...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận