Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 92 - Đây Là?

“Hắn dám cảm thấy phiền phức à? Nếu như hắn dám cảm thấy phiền, ta sẽ kiến hắn cả đời này không thể bước chân vào Thiên địa đồng thọ nhai nữa! Cả đời này của hắn cũng đừng mong có thề có được tiên cơ!”
Câu này vừa nói ra, tám vị tu sĩ Hóa Thần đều kinh ngạc đến đơ người. Tiên cơ??? Cái nơi Thiên địa đồng thọ nhai đó hóa ra lại là vùng bảo địa quý đến vậy cơ à?! Nghe vậy, trong mắt An Nhiêu lộ ra nét kính phục. Nếu Lệ Phục đã nói đến vậy rồi thì nàng cảm thấy có lẽ mọi chuyện cũng ổn rồi. Trên đời này có lẽ sẽ khống có tu sĩ Độ Kiếp kì nào chỉ vì không muốn chỉ điểm cho tu sĩ Hóa Thần kì mà chịu bỏ qua tiên cơ cả đúng không?
“Vậy thì cảm tạ tiền bối! Không biết sau này vãn bối có thể tìm tiền bối ở đâu?”
An Nhiêu nói. Lệ Phục đáp:
“Ngươi cứ đến Đạm Nhiên Tông mà tìm hắn, tên hắn là Phương Trần. Phương trong trời tròn đất vuông, Trần trong siêu trần xuất cốc.”
An Nhiêu cẩn thận ghi nhớ cái tên này, sau đó nàng hành lễ nói:
"Cảm tạ tiền bối!”
“Được rồi, giờ đến lượt các ngươi!”
Lệ Phục dời ánh mắt về phía mấy người đứng đằng sau lưng An Nhiêu. Mấy người lập tức nóng lòng mà ôm quyền nói:
“Tiền bối!”
Bọn hắn đều rất kích động. Chỉ vì cjo An Nhiêu một lời hứa thôi mà Lệ Phục lại đặt ra trừng phạt lớn như vậy cho Phương Trần. Điều này cũng đủ để chứng minh Lệ Phục là một người cực kì giữ chữ tín. Cũng chính vì như vậy mà họ càng mong chờ muốn biết liệu vị tiền bối có thể nhìn trộm thiên cơ này sẽ đưa cho họ món đồ như thế nào! Mà lúc này, Lệ Phục lấy ra khỏi nhẫn trữ vật của mình 7 cục đá to bằng cái nắm tay, ném đến trước mặt bọn hắn:
"Được rồi, đây là của các ngươi đấy!”
Khi 7 viên đá bay đến trước mặt 7 người bọn hắn, nét mặt vui vẻ mong chờ của bọn hắn liền ngưng hẳn lại, trở thành một vẻ trầm mặc.
"Đây là?”
Ánh mắt của cả 7 người trở nên ngơ ngác, không dám tin vào những gì bản thân thấy. Đây là thứ ngang giá với những thứ mà bọn hắn vừa lấy ra hay sao? Đây...đây không phải chỉ là 7 viên đá thôi sao? Với thần niệm của Hóa thần kì, bọn hắn chỉ cần nhìn lướt qua là đã có thể đưa ra kết luận cực kì chắc chắn....Con mẹ nó, đây chỉ là một hòn đá bình thường thôi mà! Phương Trần đứng một bên, trong lúc đang bận sống sống chết chết cũng tranh thủ nhìn lướt qua một cái, trong lòng hắn thầm nghĩ...Tên này được lắm! Rốt cuộc sư tôn nhà mình kiếm đâu ra lắm đá như vậy cơ chứ? Không lẽ trong nhẫn trữ vật của hắn toàn đá là đá à?
“Tại sao lại không nhận lấy?”
Lệ Phục thấy mấy người bọn hắn cứ đứng trân trân tại chỗ, nhất thời hai đầu lông mày của hắn cau lại, lạnh giọng nói. Núi lửa vạn năm lại yên tĩnh thêm một lần nữa. Bảy người bị dọa đến mức chân tay luống cuống, vội vàng nhận lấy. Họ vừa nhận lấy đá, vừa cảm thấy tuyệt vọng...Hóa ra vị tiền bối này cũng muốn ăn quỵt thật mà! An Nhiêu đứng một bên nhìn cũng đơ cả người. Tiền bối, không phải ngươi là người rất trọng chữ tín hay sao? Tại sao lại lấy 7 hòn đá ra để trêu đùa bọn hắn chứ? Nghĩ tới đây, nàng bỗng cảm thấy may mắn. May mà bản thân không cần lễ vật, nếu không thì bây giờ nàng cũng phải nhận lấy một hòn đá rồi.
“Các ngươi nhận đồ của ta mà không cảm ơn câu nào hay sao?”
Thấy 7 người không nói gì cả, Lệ Phục lại hừ lạnh một tiếng. Nghe thấy thế, 7 người bọn hắn cố nặn ra một nụ cười mà trông còn mếu máo hơn khóc:
“Cảm, cảm tạ tiền bối!”
“Hơ hơ, ta biết là các ngươi đang chê bai nó.”
Lệ Phục cười lạnh:
“Nhưng mà ta nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi nghĩ nó chỉ là một hòn đá bình thường thì các ngươi sai lầm to rồi.”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Đây là có ý gì? Lệ Phục lại chầm chậm nói:
"Đây là đá của Thiên địa đồng thọ nhai.”
Sắc mặt của cả 7 người đều thay đổi. Thiên địa đồng thọ nhai? Chính là tòa tiên sơn kia sao? Nói như vậy, 7 hòn đá này? Nghĩ tới đây, hơi thở của 7 người bỗng nhiên trở nên dồn dập, sự coi thường vừa mới nảy ra trong đầu khi nãy giờ biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là sự kích động trong lòng. An Nhiêu cũng ngơ ngác. Hóa ra bản thân nàng đã bỏ qua một thứ tốt như vậy hay sao? Mà lúc này, Lệ Phục nói:
“Nếu như các ngươi không cần thì bây giờ đưa lại cho ta, ta có thể đổi món khác cho các ngươi!”
“Không, không, không. Tiền bối, đây đã là thứ tốt lắm rồi, bây giờ chúng ta sẽ đem về ngay!”
Bảy người lập tức từ chối.
“Được! Đã như vậy thì ta sẽ cho các người thêm một cơ hội nữa để có được chúng vậy!”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Được rồi, bây giờ tất cả lui đi.”
Bảy người cực kì vui mừng, ôm quyền nói:
“Vâng!”
Sau đó, từng người nhanh chóng rời khỏi núi lửa vạn năm, cứ như sợ Lệ Phục sẽ đổi ý vậy. Nhìn bóng lưng 8 người họ, Lệ Phục hơi hơi gật nhẹ đầu:
“Nhận được tiên duyên của ta chính là may mắn cả đời này của các ngươi. Một ngày nào đó trong tương lai, các ngươi nhớ lại hôm nay sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận