Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 320 - Phí Võ

Phương Trần:
“Vậy là tốt rồi.”
Trương Thiên lại nói:
“Phải rồi, mấy tùy tùng trước kia của ngai khi ở ngoại môn, đã nhận được tin ngài vào núi Xích Tôn, bọn họ dường như rất sợ hãi, còn cùng Viên Hạo đi đến gần, ta còn nghe được bọn họ muốn tính kế ngài, không biết, ta có cần làm chút gì đó hay không?”
Hắn biết là, tùy tùng trước đó của Phương Trần khi ở ngoại môn, sau khi tiến vào ngoại môn, đã hoàn toàn phản bội Phương Trần, không muốn tiếp tục làm con chó cho Phương Trần lúc ấy chỉ có “Luyện Khí tâm phẩm”.
Bây giờ Phương Trần đã vào núi Xích Tôn, bọn họ lo lắng rằng Phương Trần tội ác chồng chất sẽ bắt đầu tính sổ, nên đã sợ hãi…
Vì điều này, nếu Phương Trần có hứng thú đến việc diệt trừ phản đồ, Trương Thiên sẽ không ngại giúp một tay.
Phương Trần cười nói:
“Vậy ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”
Trương Thiên lập tức nói:
“Nếu bọn họ là thủ hạ trước đây của Phương thiếu, tự nhiên là nhưgx người có tâif, ta muốn mời bọn họ cùng ta lịch luyện.”
Phương Trần cười híp mắt cầm lấy ấm trà, rót nước cho Trương Thiên:
“Rất tốt, đi thôi.”
“Vâng!”
Trương Thiên gật đầu nói.

Núi Xích Tôn.
Ở trong chỗ có địa hình dung nham, có một tòa tháp sắt đứng vững.
Trong tháp sắt, Viên Hạo đang ngồi xếp bằng.
Ở đối diện, đang có một tên đại hán lộ nửa thân trên cường tráng.
Lúc này, đại hán tức giận hỏi:
“Viên sư huynh, ngươi vì cái gì mà không đi tìm Phương Trần, ngược lại chọn tránh chiến? Hắn còn để cho cái tên lỗ mãng Tôn Đàm kia khiêu khích ngươi như vậy!”


Đại hán này tên là Phí Võ, là sư đệ thân thiết của Viên Hạo ở núi Xích Tôn.
Lúc này, Viên Hạo đối mặt với chất vấn của Phí Võ, hỏi ngược lại:
“Không tránh chiến, ta phải làm thế nào? Đi đánh một trận với Phương Trần sao?”
“Đó là đương nhiên!”
Phí Võ hừ lạnh một tiếng:
“Hắn đã không biết trời cao đất rộng chủ động tìm chết, sư huynh ngươi nhân cơ hội này khiến hắn trọng thương, không phải càng tốt hơn sao?”
Phí Võ biết, Dư Bạch Diễm yêu cầu bọn hắn tuân thủ môn quy, cho nên, không thể xuất hiện tình huống ỷ mạnh hiếp yếu.
Nên Viên Hạo tự nhiên không thể chủ động khi dễ Phương Trần!
Cũng giống Tôn Đàm trước đây.
Mặc dù, lúc đó Phương Trần là người ra tay trước, nhưng chính Tôn Đàm có ác ý ngăn cản Phương Trần, thậm chí ngay trước mặt Dư Bạch Diễm, đây chính là phớt lờ môn quy.
Nếu không phải một kiếm kia của Khương Ngưng Y đỡ thay lúc Dư Bạch Diễm ra tay trừng phạt, Tôn Đàm chắc chắn là không chỉ đơn giản là đi đào núi.
Nhưng, hiện tại là Phương Trần chủ động gây sự, Viên Hạo ra tay phản kích, vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu để cho Dư Bạch Diễm biết Viên Hạo đối mặt với sự khiêu khích của Phương Trần mà còn rúc đầu không ra tay, ngược lại hắn sẽ bị Dư Bạch Diễm khinh bỉ và chửi mắng.
Bời vì như thế, Phí Võ mới không thể nào hiểu được vì sao Viên Hạo chỉ phòng mà không chiến.
Nghe vậy, Viên Hạo trầm mặc một lúc, sau cùng xùy cười một tiếng:
“Phí sư đệ, ngươi hãy suy nghĩ kỹ một vấn đề, khi ngươi không đánh lại ta, ngươi sẽ khiêu khích ta sao?”
Phí Võ:
“Đương nhiên không, ta tự mình biết mình.”
“Vậy ngươi đoán Phương Trần có hay không?”
“Ừm…”
Nghe vậy lửa giận trên mặt Phí Võ nhất thời cứng lại, do dự nói:
“Có lẽ, không thể chắc chắn được.”
“Khó nói.”
Viên Hạo nghe vậy tức giận cười một tiếng, sau đó cười lạnh nói:
“Phương Trần không ngốc,chủ động kiếm chuyện, nhất định là có tự tin.”
“Bất luận hắn có thể tự mình đánh thắng ta cũng được hay là hắn có âm mưu chờ ta, tóm lại khẳng định có gì đó không ổn.”
“Hơn nữa, cho là ta thật sự đi tìm Phương Trần, và ta thắng thật, ngươi nói xem ta có thể lập tức lấy được cái gì sao?”
Phí Võ nghe xong lời này, không chút do dự nói:
“Vậy khẳng định là có.”
Nghe vậy, Viên Hạo sửng sốt, lộ ra mấy phần mới lạ, nói:
“Thật sao? Cái gì?”
“Chính là sự ưu ái của Khương sư muội đó!”
Phí Võ vỗ ngực nói:
“Tu sic trong thiên hạ, lấy thực lực để tôn, Viên sư huynh người nghiêm khắc dạy dỗ Phương Trần một trận, như vậy, tất nhiên Khương sư muội sẽ nảy sinh sự coi thường với việc chủ động gây chuyện của Phương Trần!”
“hơn nữa, người đả thương Phương Trần, nói không chừng lúc hắn leo thang trời Xích Tốn sẽ thất bại.”
Viên Hạo nghe xong, châm chọc nói:
“Nói hươu nói vượn.”
“Ta ở núi Xích Tôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Ngưng Y không biết ta mạnh hơn Phương Trần hay sao?”
“Ta đánh thắng Phương Trần chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Lại nói, nàng không phải vì thực lực mà có hứng thú với Phương Trần, ta sao có thể dựa vào việc dùng thực lực để đánh tan tâm tư của nàng với Phương Trần?”
“Cuối cùng, trước không đề cập đến Phương Trần có sự coi trọng của tổ sư và Hoa trưởng lão, đan dược rất nhiều, coi như hắn thật sự bị ta đả thương, cũng nhất định có thể khôi phục trước khi leo thang.”
“Còn có một điều, sau khi ta đả thương Phương Trần, ngộ nhỡ Phương Trần lấy cớ để tìm Ngưng Y khóc thảm, tình cảm giữa hai người ấm lên, ta nên làm thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận