Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 23 - Điều Vĩ Đại Nhất

Thực ra Phương Trần cảm thấy với tư chất kém cỏi của hắn thì lên được trúc cơ đã là may mắn lắm rồi, hắn cũng không hề trông mong chuyện Trúc cơ của hắn có cấp bậc gì cả...Đây đúng là tất cả nhờ được vào công sức của hệ thống giúp đỡ mà.
Hơn nữa sau khi viên tinh thể chuyển hết thành màu đỏ, nó chưa hề dừng lại mà tiếp tục biến đổi. Một vệt màu lục xuất hiện! Không ngờ được Phương Trần lại có thể có được đạo cơ màu lục! Phương Trần càng kinh ngạc:
“Mợ nó!!!”
Hắn cực kì cực kì vui mừng. Đây đúng là do vận khí chi tử giúp đỡ mà. Nhưng mà sau khi màu lục phủ kín đạo cơ thì nó cũng không hề dừng lại. Chỉ trong chớp mắt, có một vệt màu vàng xuất hiện.
“Rắc rắc.”
Có tiếng vang từ trong cơ thể hắn phát ra, điều này chứng tỏ gân cốt của hắn cũng đang sảy ra biến đổi theo sự biến đổi của đạo cơ. Đúng ra là khi Thiên đạo trúc cơ xuất hiện, trời sẽ sinh dị tượng. Nhưng do đạo pháp của Phương Trần không phải do bản thân hắn kết nối với trời đất, mà là do nhờ hệ thống nâng cấp, vậy nên trên trời cũng không sảy ra hiện tượng gì, và cũng không hề kinh động đến bất kì ai.
Cuối cùng, màu vàng bao phủ cả đạo cơ, kết thúc quá trình nâng thành Thiên đạo trúc cơ. Khi Thiên đạo trúc cơ xuất hiện, giường như vào lúc đó Phương Trần cũng cảm thấy đất trời không còn giống trước đây nữa. Hắn cảm thấy bản thân như có được thiên lí nhãn, thuận phong nhĩ vậy, mắt trở nên sáng hơn, tai nghe cũng rõ hơn rất nhiều. Toàn thân hắn trơt nên nhẹ nhàng, phạm vi bao phủ của thần thức cũng rộng hơn rất nhiều.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mạnh linh khí của đất trời, đến những chiêu thức mà hắn đã nắm rõ trong lòng bây giờ cũng cảm thấy đánh ra có lực hơn rất nhiều. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo linh khí.
“Hóa ra đây là nguyên nhân khiến các tu sĩ Trúc cơ có thể ngự kiếm phi hành được...”
Phương Trần cảm thán. Hóa ra lí do khiến các tu sĩ Trúc cơ có thể ngự kiếm phi hành hoặc dùng thuật phi hành là do bọn hắn có thể khống chế linh khí tốt hơn người có tu vi thấp. Mặc dù trình độ khống chế linh khí của tu sĩ Trúc cơ không tính là cao lắm, cũng không thể bay xa hay bay cao đến đâu, nhưng mà những người biết bay và không biết bay thì cũng đã có sự khác biệt rồi.
Trừ chuyện có thể phi hành, điểm khác biệt giữa Luyện khí và Trúc cơ chính là đến bây giờ Phương Trâng vẫn chưa cảm thận rõ được thọ mệnh của mình. Tuổi thọ của tu sĩ Trúc cơ dài hơn, người kém cỏi nhất cũng sống được đến 150 tuổi. Nếu ai trường thọ thì còn có thể sống đến 300 tuổi.
“Sống đến 150 tuổi à, vậy thì chắc chắn ta cũng phải tìm ra cách để có thể giúp bản thân nâng cao năng lực lên chứ nhỉ.”
Phương Trần thầm nhủ trong lòng. Hệ thống thông báo:
"Nâng cấp tu vi kết thúc, mời kí chỉ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ giúp cho vận khí chi tử trưởng thành. Mọi việc đều là vì chúng sinh vạn vật, vì chúng sinh mà hy sinh thân mình. Trời đất bao la rộng lớn, chúng sinh là quan trọng nhất! Hèn mọn sống trên đời thì không đáng được sống, chỉ có vinh quang chết đi mới là điều vĩ đại nhất.!”
Sau khi Phương Trần nghe câu này của hệ thống, hắn mắng:
“Cút đi...”
Sau khi mắng xong, Phương Trần cảm thấy một chút thiện cảm của mình đối với hệ thống đã tan thành mây khói.
“Nhưng mà tại sao ta lại chỉ có tu vi Trúc cơ nhất phẩm? Không phải ngươi nói Tiêu Thanh nó thể có được tu vi Trúc cơ nhị phẩm hay sao?”
Sau khi Phương Trần mắng mỏ một hồi, hắn mới phát hiện ra tu vi trong cơ thể hắn là Trúc cơ nhất phẩm chứ không phải Trúc cơ nhị phẩm. Điều này làm hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hệ thống giải thích:
“Khi ngươi ở tu vi Trúc cơ sẽ có sự khác biệt so với khi ngươi ở tu vi Luyện khí. Các cấp bậc của Trúc cơ có chênh lệch lớn hơn rất nhiều. Nếu như kí chủ có tu vi Trúc cơ nhị phẩm, lại có thêm cả thuật pháp hỗ trợ, vậy thì kí chủ sẽ có tỉ lệ đánh thắng vận khí chi tử là 0.63%. Thêz nên hệ thống không nâng cấp tu vi lên cho kí chủ.”
Phương Trần:
“...”
Hệ thống rất mất dạy mà. Sau đó hắn quay về viện của mình.
“Tăng cấp lên Thiên đạo trúc cơ đúng là hơi mất thời gian thật.”
Nhưng mà khi Phương Trần quay về đến viện của mình, hắn ngẩng mặt lên nhìn trời mới phát hiện phía chân trời đã ngả vàng, nhanh vậy mà mặt trời đã lặn rồi. Tự hắn cũng cảm thấy may mắn. May mắn vì bản thân tiếng xấu vang xa, thế nên chỗ sườn núi này rất ít người lui tới. Khi hắn mới đến đây cũng có nô bộc đi theo hầu, nhưng mà vì nguyên chủ phạm lỗi nên đã bị Phương gia thu người về rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận