Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 24 - Từ Lúc Nhập Môn

Đúng ra Phương Trần cũng có vài tiểu đệ, nhưng mà tư chất của bọn hắn có kém thì cũng không thể kém hơn Phương Trần được. Thế nên tất cả đều đã dần dần vào nội môn cả rồi. Vậy nên bây giờ Phương Trần chỉ còn ở đây cô đơn một mình. Cũng may là hắn ở một mình, nếu không thì quá trình hắn thăng cấp tu vi khi nãy chắc chắn bị làm gián đoạn. Sau này Phương Trần cũng chỉ có thể ở trong viện rộng vài trăm mét vuông của mình, hươn thụ sự cô độc.
Cùng lúc đó, tại Lăng Vân Phong. Sau khi Lăng Uyển Nhi nhận được truyền tin của Hoa Khỉ Dung, nàng đến căn lầu nhỏ trên đỉnh của Lăng Vân Phong. Khương Ngưng Y không yên tâm nên đi theo nàng. Trước lầu, cây cỏ hoa lá tươi tốt, ánh chiều tà chiếu sáng cả một vùng, lộ ra một khung cảnh rực rỡ.
“Sư tỷ, đợi lát nữa thì ta phải làm thế nào?”
Lăng Uyển Nhi rất lo lắng.
“Để ta đi cùng với ngươi. Ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”
Khương Ngưng Y nói.
“Trách nhiệm? Ngươi thì có trách nhiệm gì trong chuyện này chứ? Là ngươi sai khiến nàng ta đi hãm hại Phương Trần hay sao?”
Lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Hoa Khỉ Dung truyền từ phía sau truyền tới. Khương Ngưng Y ngơ ngác, sau đó lập tức quay người lại, cúi đầu ôm quyền:
“Hoa trưởng lão, việc này là do đệ tử không kịp thời nói rõ chân tướng với Uyển Nhi, thế nên bây giờ mọi chuyện mới trở nên khó xử đến như vậy.”
“Ồ, chân tướng à? Nói như vậy, chuyện Uyển Nhi hãm hại đệ tử bản môn cũng là hiểu lầm hay sao?”
Hoa Khỉ Dung cười cười, nhưng trong ánh mắt lại sắc bén đến lạ. Trước giờ Đạm Nhiên tông vẫn luôn cấm các đệ tử tàn sát lẫn nhau. Phương Trần của trước đây là kẻ hung hăng càn quấy, còn hay bắt nạt đồng môn, nhưng hắn chưa từng làm bất kể ai bị thương cả. Ngoại trừ do hắn không có năng lực làm bị thương ai, thì cũng một phần do môn quy quy định. Nếu như có ai dám làm hại đồng môn thì đều sẽ phải chịu nghiêm trị.
Vậy nên Phương Trần tu luyện ở trong môn phái 10 năm thì có dfeens 8 năm hắn dùng để nghiên cứu môn quy, mục đích là để có thể biết mà dừng lại đúng lúc, không để vi phạm môn quy. Đây cũng là lí do vì sao Phương Trần càn quấy nhưng cũng không ai trừng phạt gì hắn cả.
Nhưng bây giờ, Uyển Nhi lại âm thầm hãm hại Phương Trần, việc này làm cho Hoa Khỉ Dung rất tức giận. Nàng ấy rất quý mến Lăng Uyển Nhi. Nhưng cũng chính vì như thế mà khi Lăng Uyển Nhi phạm phải môn quy, nàng ấy càng tức giận nhiều hơn. Lăng Uyển Nhi thật sự cho rằng chỉ cần nói dối là Phương Trần chủ động muốn vào là nàng sẽ bỏ qua hay sao? Khi Lăng Uyển Nhi nhìn thấy Hoa Khỉ Dung trầm mặt xuống, nàng lập tức cúi đầu nhận lỗi:
“Hoa trưởng lão, Uyển Nhi cam tâm chịu phạt.”

"Chẳng nhẽ ngươi còn dám không cam tâm chịu phạt hay sao?”
Hoa Khỉ Dung giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Uyển Nhi.
"Từ ngày ngươi nhập môn ta đã nói với sư phụ ngươi rằng nếu như so tư chất, thì tư chất của ngươi cũng đủ để có thể cùng trở thành thánh nữ ở Đạm Nhiên tông giống như Khương sư tỷ của ngươi vậy. Nhưng mà ngươi thì sao hả? Bây giờ đã vội vàng muốn kết thúc sự nghiệp tu luyện của bản thân rồi hay sao?”
Chuyện lần này Lăng Uyển Nhi gây ra thực ra cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng nếu chuyện này làm lớn lên thì chắc chắn Lăng Uyển Nhi sẽ không còn cơ hội trở thành thánh nữ nữa. Làm gì có thánh nữ của danh môn chính phái nào hãm hại làm đồng môn trần như nhộng, treo lơ lửng ở ngọn núi? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Lăng Uyển Nhi nghe ra được Hoa Khỉ Dung đang cáu giận, nên nàng càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa. Khương Ngưng Y thấy vậy, trên nét mặt luôn lạnh như băng của nàng cũng trở nên hơi gấp gáp, nàng nói:
“Hoa trưởng lão...Trước đây danh tiếng của Phương sư huynh không được tốt cho lắm, từng có tin đồn hắn bắt nạt đồng môn sư huynh đệ nhiều lần. Trong có có một người là bạn tốt của Uyển Nhi, tên là Tiêu Thanh. Hắn cũng bị Phương sư huynh bắt nạt đến không thể ngóc đầu lên được. Chính vì như thế nên Uyển Nhi mới muốn báo thù. Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không hề ra tay độc ác gì, cũng không hề có ý muốn làm tổn thương Phương sư huynh.”
Khi Khương Ngưng Y thấy Lăng Uyển Nhi muốn làm hại Phương Trần, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi bất mãn, nhưng nàng cũng hiểu rằng Lăng Uyển Nhi cũng không có ý xấu. Người không biết thì không có tội. Dù sao thì lúc mà nàng chưa biết chuyện, nàng cũng từng muốn dùng kiếm chém Phương Trần ra làm đôi. Vì thế nên nàng cảm thấy bản thân cũng nên cầu tình giúp Lăng Uyển Nhi một chút.
“Phương Trần từng làm ra những chuyện đó hay sao?”
Sau khi nghe thấy những chuyện này, Hoa Khỉ Dung nhàn nhạt hỏi lại.
“Ngưng Y, ngươi đừng có chỉ vì bao che cho Uyển Nhi mà lại bịa chuyện ra đấy.”
Hoa Khỉ Dung vừa mới tiếp xúc với Phương Trần một lần, hắn để lại cho nàng ấn tượng cũng không tồi. Nhìn hắn không giống người ác độc hay làm chuyện xấu gì cho cam cả.
“Ngưng Y sẵn sàng lấy tính mạng ra đảm bảo, những chuyện ra nói đều là sự thật.”
Khương Ngưng Y trịnh trọng nói. Nàng còn bổ xung thêm một câu:
“Chỉ là tình huống thực tế phức tạp hơn tin đồn một chút mà thôi.”
Hoa Khỉ Dung thấy Khương Ngưng Y bảo đảm như vậy, sắc mặt nàng cau lại, thần sắc hơi thả lỏng ra một chút:
"Vậy ngươi hãy nói tất cả những gì ngươi biết về chuyện của Phương Trần cho ta nghe đi.”
“Vâng, Hoa trưởng lão, thực ra mọi chuyện là như thế này...”
Khương Ngưng Y kể lại vắn tắt mọi chuyện, từ chuyện danh tiếng của Phương Trần ngày xưa xấu xa đến mức nào, cho đến chuyện hành động của hắn bây giờ khác xưa ra sao cho Hoa Khỉ Dung nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận